Vương Văn cũng vừa mới sực nhớ ra.
Vừa rồi vì thấy rất mất tự nhiên, cộng thêm lúc đó ở đây có quá nhiều người nên cô ấy vội vã xuống xe, quên không cầm túi xách bên cạnh mình.
Tạ Mỹ Hà thấy vậy thì giật mình bật thốt: “Trời ạ, sao cậu bất cần thế, trong túi xách của cậu có nhiều tiền mặt lắm đúng không?”
Vương Văn nói một cách sốt ruột: “Mỹ Hà, cậu nói cái gì vậy hả? Tớ không có ý đó đâu! Tớ sợ Khải Minh không chú ý rồi đánh rơi túi xách của tớ thôi.
Điện thoại, thẻ chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của tớ đều ở trong đó hết cả!”
“Này này, cậu kia, sao cậu lại vòng về đây, đây có hải chỗ đậu xe đâu?”
Ngay lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên mấy tiếng kêu rất ồn ào.
Vài nhân viên an ninh đang chặn một người thanh niên ở bên ngoài.
Mà người thanh niên này không phải ai khác, chính là Khải Minh.
Anh nói: “Bạn tôi quên lấy túi xách, tôi quay lại đưa cho cậu ấy!”
Nhân viên an ninh đã nghe Khải Minh giải thích nhưng vẫn không chịu cho anh vào, còn thô lỗ đẩy anh ra và nói: “Cậu không mở to mắt ra mà xem đây là đâu à, có phải ai cũng vào được đâu? Cút sang một bên!”
Tình cờ là Tạ Mỹ Hà và Vương Văn đều đang đứng gần cửa nên cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Tạ Mỹ Hà vội la lên: “Ố kìa Vương Văn, cậu nhìn cái tên đó kìa, thật mất mặt quá đi mất.
Cậu nhanh ra lấy túi xách về rồi bảo cậu ta đi đi!”
Sở dĩ Tạ Mỹ Hà vội vàng như vậy là vì toàn bộ những chàng trai nhà giàu đều đang cười cợt mà nhìn ra cửa.
Dẫu sao thì ai cũng có lòng tự tôn cao khi đứng trước bạn cùng lứa tuổi, nếu để người khác biết cô ta có quen với loại người hèn mạt như Khải Minh thì chắc họ sẽ cười đến rụng răng mất.
Vương Văn vội chạy qua rồi nói: “Khải Minh, tớ đang ở đây, đưa túi xách cho tớ đi!”
Lúc này Khải Minh mới đưa túi xách lại cho Vương Văn.
Về phần Vương Văn, thật ra cô ấy có lòng muốn nói lời cảm ơn với Khải Minh nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Giống như thời cấp ba vậy, cô ấy thích Khải Minh nhưng vì sĩ diện nên từ đầu đến cuối đều không bước ra một bước đó.
Và bây giờ cũng thế, chẳng khác gì cả.
Cuối cùng Vương Văn vẫn không nói thêm gì với Khải Minh, chỉ chào hỏi một tiếng đầy đơn giản rồi chuẩn bị đi vào.
“Khải Minh!”
Bỗng nhiên có một giọng nữ cao vang lên từ trên đài.
Người vừa lên tiếng chính là cô tiểu thư thiên kim của nhà họ Lâm đến từ thành phố Hoàn Kim.
Giọng nói này rất quen thuộc với Khải Minh nên anh vừa nghe thấy là nhận ra ngay, anh lập tức quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, đó là Linh Nhi, ngoài ra còn có ba của Linh Nhi và một vài người có địa vị cao trong tập đoàn của anh nữa.
“Khải Minh, thật sự là cậu sao? Vừa rồi tôi lái xe tới, thấy người đang đi xa điện ba bánh giông giống cậu, nhưng ba tôi nói không phải, không ngờ là cậu thật!”
Cô gái kia chính là Linh Nhi, lúc này cô đang rất vui vẻ.
Thấy cảnh tượng này, những người đang đứng dưới đài đều hoàn toàn kinh ngạc.
Không một ai nghĩ rằng công chúa của nhà họ Lịnh lại có mối quan hệ khá tốt với một tên đi xe điện ba bánh! “Tên con trai này là ai vậy? Nhìn có vẻ cô Linh Nhi có thái độ khá đặc biệt với anh ta nhỉ?”
“Tôi cũng thấy thế, trời đất ơi! Đừng nói là bạn học của cô Linh Nhi chứ?”
Mọi người nghỉ ngờ, bắt đầu suy đoán về thân phận của Khải Minh.
Còn Tạ Mỹ Hà thì thở hơi dồn dập, tự hỏi tại sao viên kim cương nhà họ Linh lại biết Khải Minh và tại sao Khải Minh lại biết nhiều người như vậy.
“Ớ? Linh Nhi, cả Tổng giám đốc Sang nữa, sao các ông lại đều ở đây?”
Khải Minh đưa mắt nhìn về phía những người đang đứng trên đài, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, đặc biệt là sau khi thấy Cao Lâm Sơn.
Vừa dứt lời thì Khải Minh cũng đã hiểu ra lí do.
Lúc trước Cao Lâm Sơn có gọi cho anh nói muốn mời anh tham gia một buổi tiệc, nhưng khi đó anh đang có chuyện cần giải quyết với Tạ Mỹ Hà nên từ chối.
Không ngờ nơi Tạ Mỹ Hà và Vương Văn muốn tới chính là buổi tiệc này.
“Cái tên này hơi lớn lối rồi đấy? Gì mà ‘cả Tổng giám đốc Sang, sao các công lại đều ở đây’ chứ, có biết nói chuyện không vậy?”
“Dám gọi Tổng giám đốc Sang và các cán bộ cấp cao là ‘các ông’ à, đúng là nghé con không sợ hổ, không biết trời cao đất dày!”
“Đúng đấy!”
“Mỹ Hà, Vương Văn, cái tên này là bạn học của các cậu sao?”
Lúc này, đến Lý Lương cũng lắc đầu cười khổ.
Tạ Mỹ Hà phản bác: “Làm gì phải, bọn tớ không biết người này đâu!”
Còn Vương Văn thì cúi đầu xuống, không nói gì.
Trái ngược với Tạ Mỹ Hà và Vương Văn, Cao Lâm Sơn có phản ứng rất dữ dội, ông ta kích động đến mức môi cũng run rẩy: “Cậu… Cậu Minh! Sao cậu lại tới đây!”
Ban đầu ông ta tưởng Khải Minh khinh thường mấy bọn nhà giàu tầm thường như ông ta nên sẽ không tới tham gia buổi tiệc này, ông ta có nịnh hót cũng vô dụng, nhưng bây gið cậu Minh lại tới đây.
Quả là bất ngờ mà! “Chào cậu Minh!”
Tổng giám đốc Sang và những người khác cũng rối rít đi tới trước một bước, sau đó hơi cúi người chào Khải Minh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ hội trường bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ.
Hầu như ai cũng đều kinh ngạc đến mức há to miệng, bởi vì một loạt những người tai to mặt lớn đang ở đây đều cúi người trước cái tên đi xe điện ba chân này.
Kể cả Tổng giám đốc Sơn thì cả môi ông ta cũng đang run rẩy.
Còn Tạ Mỹ Hà thì hít thờ một cách khó khăn, tựa như có ai vừa mở tiếng sấm chớp thật to bên tai cô ta, làm đầu óc cô ta trống rỗng, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào.
“Cái gì? Họ gọi Khải Minh là cậu Minh ư? Làm sao có thể? Làm sao có thể!”
Vương Văn cũng hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau mấy giây im lăng ngắn ngủi, mọi người bắt đầu xôn xao: “Chẳng lẽ người này chính là cậu Minh đến của thành phố Kim Lăng ư!?”
Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, vô cùng rúng động.
“Tổng giám đốc Sơn, Tổng giám đốc Sang, hai người khách sáo quá, không ngờ hai người tổ chức buổi tiệc ở đây!”
Khải Minh đang khá là lúng túng, đặc biệt là khi người của cả hai bên đều đang nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Điều này làm cho Khải Minh hơi ngượng ngùng, nhưng anh vẫn tự nhiên mà tiến về phía khách sạn.
Tạ Mỹ Hà cứ thế mà mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Khải Minh lướt qua mình rồi tiến phía trước.
“Đúng vậy, thưa cậu Minh!”
Tổng giám đốc Sơn lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi ở chính giữa cho Khải Minh, sau đó nói với các vị khách mời còn đang kinh ngạc: “Thưa các quý ông quý bà, đây chính là cậu Minh tới từ thành phố Kim Lăng, một nhà siêu giàu có ở Kim Lăng, đồng thời cũng là người sở hữu căn biệt thự Vân Đỉnh!”
Cả hội trường lập tức bùng nổ.
“Ha ha ha ha ha!”
Bỗng nhiên có một giọng nữ điên cuồng chen ngang.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều hướng mắt về phía cô gái đó.
“Mỹ Hà, cậu cười cái gì thế?”
Lý Lương cũng giật mình trước tiếng cười đáng sợ này của Tạ Mỹ Hà.
“Cười cái gì? Ha ha, tớ cười Khải Minh quá lợi hại, không ngờ lại lừa được tất cả mọi người luôn! Thế mà mọi người lại thật sự tưởng cậu ta là cậu Minh! Chẳng lẽ không buồn cười sao?”
Tạ Mỹ Hà vừa cười vừa đi ra.
Những nhà kinh doanh đang đứng trên đài đều cau mày nhìn Tạ Mỹ Hà, đặc biệt là Tổng giám đốc Sơn.
Cao Lâm Sơn giận dữ quát: “Cô làm cái gì vậy? Bảo vệ đâu rồi, đuổi cô này ra ngoài!”
“Tổng giám đốc Sơn, xin ông đừng hiểu lầm, tôi không có ý xúc phạm ông đâu, chỉ là tôi hi vọng ông không bị người này lừa gạt thôi.
Tôi nói thật cho ông biết vậy, tôi chính là bạn thời cấp ba của cậu ta! Trước kia cậu ta thế nào, tôi biết rất rõ! Vương Văn cũng biết đấy! Cậu ta chính là một thằng nghèo kiết xác, ngay cả cơm cũng không có mà ăn!”
“Hít…”
Cô ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, thầm nghĩ: ‘Cậu Minh này không phải là giả đấy chứ?’ Thấy mọi người có vẻ như đều tin lời mình vừa nói, Tạ Mỹ Hà càng đắc ý hơn.
Cứ thế thì cô ta sẽ tạo được ấn tượng tốt trước mặt các nhà kinh doanh lớn rồi.
Cậu Minh của thành phố Kim Lăng là Khải Minh ư? Sao mà có thể được.
Nghĩ thế, Tạ Mỹ Hà nhìn về phía Khải Minh, nói với giọng vô cùng khinh bỉ: “Ha ha, Khải Minh, cậu bất ngờ lắm đúng không? Hôm nay có tôi ở đây, cậu không diễn được đâu, đừng hòng lừa dối Tổng giám đốc Sơn và những người khác!”
Khải Minh nhìn Tạ Mỹ Hà, lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tạ Mỹ Hà chẳng chịu chấp nhận sự thật này gì cả.
“Ha ha, vậy xem ra quý cô đây có hiểu lầm gì với cậu Minh rồi.”
Cao Lâm Sơn gượng gạo cười, tiếp tục nói: “Cậu ấy chính là cậu Minh! Tổng giám đốc của Tập đoàn Mông Thiên ở Hoàn Kim đấy!”