Khải Minh cũng khó hiểu, vừa rồi còn yên ổn, tại sao hiện tại lại giống như xảy ra xung đột rồi.
Khải Minh lập tức tò mò nhìn xem, sau đó anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang quỳ giữa đám người kia.
Khuôn mặt của Phương lão thái gia lộ ra sự nan kham, mà sự căm tức thì hiện rõ trên mặt những người của gia tộc phụ thuộc.
“Chính là người này! Lúc trước bà ta là người hầu của Phương Mộng Hân, tội nhân của gia tộc Phương! Nhanh lên, mau khai ra nơi ở hiện tại của Phương Mộng Hân, nếu không thì đừng mong chúng tôi buông tha cho bà!”
“Hừ! Năm đó bởi vì một người phụ nữ Phương Mộng Hân mà hai nhà Trần Phương đấu tranh gay gắt, thế mà mọi tổn thất cơ hồ đều do các gia tộc phụ thuộc chúng ta gánh lấy.
Đáng thương thay cho đứa con trai vừa mới thành niên của tôi, mọi thứ đều là do Phương Mộng Hân! Phương lão gia, nếu như ngài giấu Phương Mộng Hân thì xin làm phiền ngài giao cô ấy ra đây đi!”
Vừa rồi đã xảy ra một vụ xung đột nho nhỏ.
Đó chính là Phương Văn Đồng răn dạy Tư Đồ Hoành ngay trước mặt mọi người bởi vì chuyện hắn ta tự mình ra quyết định mà không hỏi ai.
Tư Đồ Hoành vẫn luôn tự cho mình là thủ lĩnh của các đại gia tộc nhiều năm qua.
Hơn nữa lúc sáng hắn còn ngang ngược đòi Phương Văn Đồng một ít tài sản và đề cập chuyện cưới hỏi của con trai mình, thế mà lão già đó lại làm hắn bẽ mặt.
Vốn dĩ Tư Đồ Hoành chất chứa oán hận với gia tộc Phương đã lâu.
Tiên lễ hậu binh, nếu lễ không được, vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực, Tư Đồ Hoành quyết định phải thực hiện mưu đồ của mình nội trong ngày hôm nay.
Vì thế hắn đã truyền tin tức gia tộc Phương đã tìm được người hầu năm đó của Phương Mộng Hân cho mọi người biết.
“Đúng vậy, đúng vậy, mau giao Phương Mộng Hân ra đây! Hãy cho các gia tộc chúng tôi một công đạo!”
Rất nhiều người vây quanh Phương lão thái gia, mồm năm miệng mười mà đòi lời giải thích.
Tư Đề Hoành thì cười lạnh, đứng một bên xem kịch vui.
Trước đó Tư Đồ Hoành đã phái người giám thị nhất cử nhất động của gia tộc Phương, hơn nữa trong gia tộc Phương cũng có rất nhiều tai mắt của hắn, vì vậy chuyện này tất nhiên là không thể giấu được Tư Đồ Hoành.
Huống chỉ hiện tại hắn vẫn còn một con át chủ bài mà hắn đã đích thân gửi đến Phương Văn Đồng.
Cho nên mọi mâu thuẫn hãy bùng nổ trong hôm nay đi! Lúc này thì Phương Văn Đồng đang nhìn đám người ồn ào kia, lửa giận trong lòng ông dâng lên cuồn cuộn.
Ám đấu nhiều năm như vậy, tuy gia tộc Phương vẫn là quái vật khổng lồ, nhưng thật ra thì bọn họ đã giống như một cao ốc mất khung xương, nhìn như hùng vĩ, kỳ thật thì nguy cơ ở khắp nơi.
Phương Văn Đồng cũng không phải không thấy dã tâm của cha con Tư Đồ Hoành.
Nhưng ông đã suy nghĩ, tuy rằng mình đã có tuổi, nhưng hẳn là lúc sinh thời vẫn có thể trấn trụ hai cha con này.
Tại sao Phương Văn Đồng lại nhẫn tâm đoạn tuyệt cha con với Phương Mộng Hân.
Còn không phải là vì để ổn định các gia tộc phụ thuộc! “Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông nội tôi, rốt cuộc các người tới mừng thọ hay là tới hưng sư vấn tội?”. đam mỹ hài
Lúc này thì giọng nói của Phương Ngọc Tú tràn đầy lạnh lùng.
“Ngọc Tú, hôm nay là đại thọ của lão gia, tất nhiên là chúng tôi vô cùng cao hứng, nhưng mà năm đó chúng tôi đã mất rất nhiều thân nhân, lão gia cũng đã nói sẽ bồi thường và cho các gia tộc một cái công đạo.
Nhưng mà đã hơn hai mươi năm mà mọi người vẫn không thấy người khơi mào sự tình Phương Mộng Hân đâu, mà cái gọi là công đạo chỉ là cho chúng tôi một ít sản nghiệp nhỏ bé không đáng kể.
Hiện giờ lão gia lại giấu người hầu của Phương Mộng Hân trong nhà, nếu không nhờ Tư Đồ tiên sinh thì e rằng đến giờ chúng tôi cũng chẳng hay biết gì cả!”
Nhưng mà ông không ngờ, hai người này lại dám ra tay trong ngày mừng thọ của mình.
Những ân oán tích tụ những năm đó vẫn luôn bị đè nén, cha con Tư Đồ Hoành đang cố tình làm tăng mâu thuẫn thêm.
“Gia tộc chúng tôi đã phụ thuộc gia tộc Phương mấy đời, nhưng lão gia ngài làm như vậy thì sao có thể phục chúng được?”
Một người đàn ông trung niên nhân lên tiếng oán giận.
“Đúng vậy, tôi nghĩ mọi người không cần phải nói nhiều nữa, bắt tên người hầu này lại, nghiêm hình tra tấn, tôi không tin bà ta không chịu khai ra nơi Phương Mộng Hân ẩn náu!”
“Người đâu, kéo bà ta đi ra ngoài!”
Vừa dứt lời thì có mấy người bảo tiêu của các gia tộc tiến tới kéo người hầu Hà ra ngoài.
“Các người quả thực làm càn! Đừng cho là tôi không biết, mục đích thật sự mà các người tìm cô của tôi chính là vì phần tài sản của bà ấy chứ gì?”
Phương Ngọc Tú quát lạnh một tiếng.
Lần này thì người của mấy gia tộc lớn đều an tĩnh.
“Ngọc Tú, cháu không thể nói như vậy! Nhưng nếu cháu đã nói đến nước này thì gia tộc Tư Đồ chúng tôi không làm gương tốt là không được rồi.
Đúng vậy, đúng là phần tài sản của Phương Mộng Hân đã được chia cho chúng tôi, nhưng mà ít ỏi cực kỳ, cái giá mà chúng tôi phải trả không phải chỉ có bấy nhiêu là đủ, cho nên chúng tôi muốn chia đều phần tài sản kia là lẽ đương nhiên!”
Tư Đồ Hoành nói.
Nếu như bị những người ở đây phân chia hết, như vậy thì bọn họ không phải chỉ là có thể cùng ngồi ăn uống ngang hàng với gia tộc Phương một cách đơn giản như vậy.
Chỉ sợ đây mới chính là mục đích chân chính của cha con Tư Đồ Hoành.
“Các người suy nghĩ thật hay…”
Phương Ngọc Tú phẫn nộ nói.
“Ngọc Tú, lui qua một bên, chuyện này không tới lượt con xen vào!”
Lúc này, Phương Văn Đồng rốt cuộc mỡ miệng, khuôn mặt ông vẫn âm trầm như cũ.
Phương Ngọc Tú không dám làm trái ý ông nội, cô lập tức đứng sang một bên.
Mà Phương Văn Đồng thì tự mình đi giao thiệp với Tư Đồ Hoành.
“Ngọc Tú, Ngọc Tú! Cậu lại đây!”
Lúc này thì Phương Ngọc Tú nghe thấy Phương Ly kêu mình, cô cau mày đi tới.
Sau đó Phương Ngọc Tú nhìn thấy Khải Minh ở đằng sau Phương Ly.
Lúc trước thì anh em Phương Mộng Hân và Phương đại thiếu cơ hồ khống chế hơn phân nửa thế lực của gia tộc Phương.
Thế lực của Phương Mộng Hân hiển nhiên là lớn hơn cả thế lực của ba Ngọc Tú.
Cô có chút ngoài ý muốn: “Tại sao anh ta lại ở đây?”
“Tạm gác anh ta một bên đi, Ngọc Tú, cậu nói nhanh lên, rốt cuộc chuyện là thế nào? Mấy gia tộc lớn muốn tạo phản à?”
Phương Ly kéo tay Phương Ngọc Tú rồi dò hỏi.
Phương Ngọc Tú gật đầu: “Ông nội đã sớm nói với tớ rồi, ông bảo tớ chờ qua sinh nhật ông thì phải cảnh giác gia tộc Tư Đồ, bởi vì bọn họ vẫn luôn mưu đồ bí mật gì đó mấy năm nay…”
Phương Ngọc Tú liếc nhìn Khải Minh một cái, sau đó nói tiếp: “Nhưng không ngờ hắn ta lại gây rối ở ngay tiệc mừng thọ của ông nội.
Thảo nào sáng nay Tư Đồ Hoành dám yêu cầu một đống thứ vô lý với ông!”
“A? Hắn ta đã yêu cầu cái gì vậy?”
Phương Ly hỏi.
“Tớ biết rồi, khẳng định là muốn hỏi cưới cậu đúng không?”
Phương Ngọc Tú gật đầu.
“Hừ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Tớ khẳng định ông nội đã định cự tuyệt hắn! Đúng rồi, ông nội đã cự tuyệt Tư Đồ Hoành thế nào mà khiến cho hắn ta chó cùng rứt giậu vậy?”
Phương Ly lại hỏi.
“Tớ… Sự thật thì lúc nhỏ tớ đã có hôn ước với người khác rồi!”
Phương Ngọc Tú nhẹ giọng nói, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ.
“A? Với ai? Tại sao từ trước đến nay tớ chưa bao giờ được nghe nói về việc này!”
“Thôi, không bàn cái này nữa!”
Phương Ngọc Tú lắc đầu.
Giờ phút này, ai nấy đều dời ánh mắt về phía giữa san.
“Lão gia, tôi đã nói lưu tình lắm rồi, kỳ thật thì chỉ cần ngài trả lại bồi thường mà chúng tôi nên có thì mọi người vẫn sẽ tiếp tục đi theo gia tộc Phương, ngài đừng bắt tôi phải nói ra hết tất cả mọi chuyện chứ?”
Tư Đồ Hoành lạnh lùng nói.
Phương Văn Đồng cau mày, cuối cùng thì ông cũng biết vì sao thái độ ngày đó của Tư Đồ Hoành khác thường như vậy, lại còn nói cho ông việc đã phát hiện con gái của Mộng Hân, ông còn tưởng rằng người này đã hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ tất cả đều là mưu đồ.
Đáng thương Phương Văn Đồng anh hùng một đời, bởi vì tuổi già lo lắng con gái nên rối loạn mọi chuyện! Nhưng rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, Phương Văn Đồng vốn mẫn cảm cho nên ông đã có chuẩn bị trước.
“Ha ha, Hoành à, tôi không biết cậu đang nói cái gì! Đúng là tôi tìm Hà là vì muốn biết được Mộng Hân đang ở đâu, nhưng mà bà ta lại không biết gì cả.
Tôi không đành lòng bà ấy lưu lạc ngoài đường cho nên mới thu lưu bà ấy.
Như vậy chúng ta đã nói rõ chuyện này, cậu còn có chuyện gì muốn nói nữa không?”
Phương Văn Đồng trầm tĩnh nói.
“Ha ha ha, lão gia, tôi thật sự bội phục ngài đấy! Có điều sáng hôm nay thuộc hạ của tôi vô tình ngăn cản một chiếc xe từ villa chạy ra, ở trên xe có một cô gái, chậc chậc chậc, người này thật sự rất xinh đẹp! Gia chủ Lý, gia chủ Vương, các ông biết cô ta xinh đẹp đến thế nào không? Cơ hồ là giống hệt như Phương Mộng Hân! Nếu các ông không tin thì tôi sẽ bảo thuộc hạ mang cô ta lên đây!”
Tư Đồ Hoành cười nói.
“Cậu… Cậu bắt Tường Vi?”
Vừa nghe thấy tin này, Phương Văn Đồng rốt cuộc không nhịn được nữa, cả người hơi chấn động.
“Cô ta tên là Tường Vi à? Tôi có hỏi thăm, thế mà cô ấy không thèm nói một lời nào cả, tôi nghĩ tốt nhất là mọi người cùng hỏi, người đâu, dẫn cô gái kia vào đây!”
Tư Đồ Hoành hô một câu.