Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Rất nhiều nam sinh vây quanh lại đây.

Ngay cả Lý Niệm cũng nhìn sang bên kí: Trần Hạo cũng tò mò nhìn theo, sau đó mí mắt giật giật Bạn nữ kia đã ra ngoài rồi, quá nhiên là xinh đẹp.

Hơn nữa, Trần Hạo còn vừa mới quen cô ấy.

Không phải là Tô Đồng Hân sao.

“Thật là xinh đẹp, nếu là bạn gái của tôi thì tốt rồi!”

Nam sinh đứng bên cạnh Lý Niệm cảm thán nói Bộ dạng như một con lợn ngốc vậy.

“Bạn gái cái rầm.

Nói cho cậu biết, cô gái này là người anh Dương khoa chúng ta để ý đến rồi, các cậu nhìn cho đã mắt thôi, còn muốn cô ấy làm bạn gái ư?”

Lý Niệm khinh bỉ phán một câu.

“Hải Anh Dương sao? Haiz, chẳng trách, anh Dương xuất sắc như vậy, cô gái anh ấy để ý cũng phải khác người thường chứ!”

Cậu bạn kia vừa nghe đến anh Dương thì tự nhiên uể oải đi v Anh Dương chính là Vương Dương, là phó chủ tịch hội học sinh khoa ngôn ngữ.

Trung.

Nhà có quyền có thế, đi học lái chiếc Audi A6, trong trường không ai không biết.

“Tốt nhất là không nên đắc tội hân.

“Có ai dám xin Wechat của cô ấy không? Nếu xin được thì ti chấp nhận trả một trăm đồng!”

*Có người đám xin rồi mà người ta không muốn cho thì cũng võ dụng thôi!”

“Hơn nữa cậu không nghe tên kia vừa nói gì sao? Người đẹp này là cô gái mà ‘Vương Dương đang theo đuổi…”


“Vương Dương là người chạy xe Audi A6 trong trường đó.

Cậu không thấy đệ tử.

của hẳn đang giám sát ở đây hả, bớt nói lại một tí đi!”

‘Cũng có các nữ sinh rất khó chịu, từ khi Tô Đồng Hân xuất hiện thì dàn mỹ nữ bọn họ đều bị lu mờ hết.

Mọi người đều nhìn chảm chảm Tô Đồng Hân.

Trần Hạo cũng không ngoại lê, chăm chú nhìn Tô Đồng Hân.

Bổng nhiên có một viên đá nhỏ đập lên mặt anh.

Đệch, là ai? Trần Hạo quay đầu liền thấy Trịnh Thiên Thiên đang tức giận nhìn minh: “Trần Hạo cái tên nghèo kiết xác này, người khác ngầm người đẹp, cậu cũng đi ngắm.

Cũng không thứ xem lại chính mình thế nào?”

Ban đầu bởi vì tên nghèo Trần Hạo này mà Trịnh Thiên Thiên thua cược với Lý Niệm nên phải cùng đi ăn cơm với anh ta.

Nhưng sau đó cô ta lại ghen tị với Tô Đồng Hân.

Lễ nào minh không thu hút được ánh mắt của cả một tên nghèo sao? “Trịnh Thiên Thiên cậu điên à, cậu làm trò gì vậy?”

Trần Hạo chửi một câu.

Anh thật sự rất muốn vá cho Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên mỗi người một cái.

“Trần Hạo!”

Đúng lúc này, Tô Đồng Hân nhìn thấy Trần Hạo sau khi vừa xuống xe liền lên.

tiếng chào.

‘Tô Đồng Hân lúc nãy vội là vi đến đây để học lái xe.

Nhưng không ngờ vừa đến đã bị một đám nam sinh nhìn chằm châm.

Mặc dù phần lớn nữ sinh đều thích cảm giác được nam sinh nhìn mình.



Nhưng mà bị nhìn chăm chú từ đầu tới cuối, lại đang trong lúc luyện lái xe, bị chí tró tháo luận khiến cho Tô Đồng Hân cảm thấy xấu hổ.

‘Cũng may là lúc chuẩn bị dừng xe cô đã nhìn thấy Trần Hạo trong đám người đó.

Trên cá sân tập lái có thể nói Trần Hạo là người duy nhất cô quen biết cũng như là người duy nhất thật thà an phận.

Trần Hạo cũng cười nhìn Tô Đồng Hân gật gật đầu.

“Đệch, kiểu gì đây? Chị dâu quen biết tên nghèo kiết xác này?”

Lý Niệm ngớ ra Ngay cá đám nam sinh còn lại cũng tò mò nhìn về phía Trần Hạo.

“Tên nảy ăn mặc xấu xí như vậy, sao lại lâm quen được với nữ thần vậy?”

“Hơn nữa các cậu nhìn đi, quan hệ của hai người họ không tệ lắm, cười cười nói nói như vậy kìa!”

Nhiều ánh mắt ghen tị có, nghỉ hoặc có, đều phóng về phía Trần Hạo, ý nói nhìn bộ dạng thảm hại của mày đi, tại sao nữ thần lại để ý mày mà không nhìn thấy: tụi tao? ‘Còn về phía Trần Hạo thì anh thật sự cảm thấy rất bất ngờ.

“Không ngờ cậu lại đến đây học lái xe..”

Trần Hạo cười cười.

“Ừm, đúng vậy… H‹ thật đó.

À đúng rỉ m qua tớ mới đến đăng kí! Nhưng mà chúng ta có duyên cảm ơn cậu đã trả tiền trà sữa lúc trưa giúp tớ..”

Trần Hạo chỉ nói vài câu với cô ấy.

Ngoại trừ Dương Hạ và Mã Hiểu Nam.

Trần Hạo đường như chẳng bao giờ nói chuyện nhiều với các bạn nữ, anh không biết tán gầu về đề tài gì với họ cả.

Trần Hạo luôn nghĩ được gì thì hỏi cái đó, hoặc là người ta hỏi thì anh trả lời lại thôi.

Nhưng mà người nói vô tình, người nghe lại hiểu khác.

‘Vừa nghe nói Trần Hạo trả tiền trà sữa thay Tô Đồng Hân.

Lý Niệm ở bên kia liền nhíu mày.

Anh ta nhận ra hai người kia có quen biết nhau, hơn nữa Trần Hạo lại mua trà sữa cho Tô Đồng Hân? Trong chuyện này không có gì mờ ám chứ? ‘Vữa nghĩ xong anh ta liền nhản tin cho Vương Dương.

‘Sau đó anh ta nhìn Trần Hạo đang nói chuyện phiếm với Tô Đồng Hân, chế giễu: “Trần Hạo, cậu đến học lái xe hay là đến tán gẫu vậy? Vất vá lầm mới góp.

đủ tiền học mà cậu định để uổng phí như vậy sao? Sao cậu không tranh thủ thời gian để học đi?”

Bên kia mấy nữ sinh cũng nhìn Trần Hạo coi thường.

Tưởng đâu tên này thành thật lắm, ai ngờ thấy gái đẹp thì cũng không biết trời trăng gì.

Tô Đồng Hân sao không biết Lý Niệm đang nói kháy, nói: “Lý Niệm, cậu nói người khác sao không nhìn lại mình đi? Nợ môn hai lần mà còn nói người khác.

Cậu có bản lĩnh thì lo tập trung học đi…”

“Tôi! Lý Niệm xám xịt cả mặt mày.

Grừt Lúc này, ở cạnh sân thể dục bỗng nhiên nghe tiếng động cơ vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

‘Có mấy nữ sinh chỉ ra bên ngoài hô lớn: *Con Audi kia nhìn xinh thật đấy!”

“Ôi trời, anh ấy chính là Vương Dương mà bọn họ vừa nói đến khi nãy nhỉ? Phó chủ tịch hội sinh viên khoa ngôn ngữ Trung!”

*Ngầu quả đi trời ơi!”

Mấy nữ sinh hưng phẩn nhìn sang bên kia.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Tô Đồng Hân.

‘Vương Dương cao lớn bước xuống xe.

Đi theo sau hần là Giang Vi Vi.

‘Vương Dương ra khỏi xe, mắt liền quét tới Tô Đồng Hân và Trần Hạo đang đứng trước mặt Lúc nãy hắn nhận được tin nhắn mà chưa tin lầm, giờ lại nhìn thấy quá thật là Tô Đồng Hân đang đứng cùng Trần Hạo.



“Đồng Hân, sao cậu lại quen biết Trần Hạo?”

‘Vương Dương tò mò hỏi.

Cốt yếu là hẳn sợ Trần Hạo bày trò lừa gạt Tô Đồng Hân.

“Hôm nay mới quen biết, sao vậy?”

Tô Đồng Hân không vui khi nghe Vương Dương hỏi câu ấy.

*Không có gì.

Trần Hạo không có nói gì với cậu à? Không lẽ cậu ta chưa nói cậu ta quen biết một vài đứa bạn chạy Ferrari sao? Tớ nói cho cậu biết, mọi chuyện đều là giả hết.

Tớ đã điều tra xong rồi!”

Chuyện đó Vương Dương đã điều tra rõ ràng, có khả năng là Trần Hạo đi bỏ ra năm mươi nghìn để chạy thử Ferrari, mượn cơ hội khoác lác với các bạn gái thôi Nhưng hắn lại không ngờ anh lại để ý tới Đồng Hân.

T6 Đồng Hân không hiểu nên nhíu mày lại.

Mà Trần Hạo đứng ở một bên lại nhìn Giang Vi Vi đầy hứng thú.

Rõ ràng chuyện lần trước mình lừa cô ta đã khiến cô ta ghi thù rồi.

Hơn nữa còn đi điều tra thật Cô ta đang có ý đồ gì đây? Chuyện của mình không có quan hệ gì với cô ta cá “Hữ, Trần Hạo, tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu nên tránh xa Đồng Hân ra một chút.

Đồng Hân là cô gái mà cá đời cậu có mơ cũng không thể với tới được.

‘Còn nữa, cái kẻ dối trá như cậu khiến tôi cảm thấy thật bẩn mắt!”

Nhớ lại cảnh tượng Trần Hạo xuống khỏi xe Ferrari ngày hôm đó và cả tâm trạng căng thẳng khi anh nói bạn mình lái xe, Giang Ví Vi liền tức giận.

“Tên này chỉ giỏi vờ vịt thôi! Bây lại nghe Vương Dương nói Trần Hạo mua trà sữa cho Đồng Hân.

‘Đây không phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thì là gì? Mà Giang Ví Vi vừa mắng xong, đám Lý Niệm cũng lập tức chế nhạo Trần Hạo.

*Vi Ví, sao cậu lại nói Trần Hạo như vậy…”

Từ lần trước Tô Đồng Hân đã nhận ra Vi Vi luôn độc mồm độc miệng như vậy.

đối với Trần Hạo.

“Đồng Hân, tớ sợ cậu bị tên Trần Hạo kia lừa, cậu ta tuyệt đối không ngoan hiền như cậu tướng đâu!”

Giang Vi Vi hung hãng lườm Trần Hạo: “Đúng rồi, tối nay cậu có rảnh không Đồng Hân? Đại Dương muốn mời cậu đến Bếp Gia Viên ăn cơm, tớ chỉ được ăn ké thôi!”

Giang Ví Vi ghen tị nói.

“Chiều tớ phải tập lái xe nên tối có thể không rảnh..”

Tô Đồng Hân không muốn đi.

“Ôi, xe thì khi nào tập cũng được mà, đâu nhất thiết phải tập trong chiều nay.

Đồng Hân, cậu đừng có nói là cậu muốn tập lái xe với tên nghèo kiết xác này chứ? Thế thì phí thời gian lảm!”

Giang Ví Vi nói một tràng khiến cho Tô Đồng Hân khó xử.

Cô đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

VI theo như lời Vị Vi thì có vẻ như mình không muốn ở cùng Trần Hạo, khiến cho Trần Hạo khó xử.

‘Con người của anh rất tốt, ít nhất thì Tô Đồng Hân nghĩ như vậy.

Nhưng Giang Vi Vi bên đây thì lại là bạn từ nhỏ của cô, không đi cũng không được.


Cuối cùng Tô Đồng Hân nói: “Tớ sẽ đi, nhưng mà tớ muốn mời một người nữa cùng đi.


Hôm nay cậu ấy đã giúp tớ nên tớ mời.


Tối chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm được không?”


Nồi xong, Tô Đồng Hân nhìn sang Trần Hạo đang đứng im lãng một bên…

Advertisement
';
Advertisement