“Khải Minh à, cháu đến đây khi nào vậy? Dự định chơi bao lâu, hôm nay để Ngọc Bích đi dạo với cháu, ngày mai mợ sẽ tự mình đưa cháu đến sân bay, cháu đừng có khách khí!”
Trên đường, Quách Thái Phượng vừa lái xe, vừa nhìn về phía Khải Minh đang yên tĩnh ngồi ở ghế sau nói.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Khải Minh kéo vali hành lý đến, làm cho trong lòng Quách Thái Phượng hơi hồi hộp một chút.
Vẻ mặt như rất nhiệt tình nói.
Ý tứ chính là nói Khải Minh ngày mai đi luôn đi.
“Mợ à, cháu nói muốn đi lúc nào, có thể cháu sẽ ở lại Hòa Bình một thời gian ngắn, khoảng thời gian này, cháu phải phiền phức mợ rồi!”
Khải Minh cười khổ nói.
“Hì hì, anh họ, anh cứ yên tâm ở lại nhà em đi, qua mấy ngày chính là sinh nhật của bà nội, nếu như anh có thể đi sinh nhật bà, em nghĩ bà khẳng định sẽ rất vui vẻl”
Dương Ngọc Bích thì vô cùng thân thiết với Khải Minh.
Trước khi đến, mẹ đã nói với mình, bởi vì một số nguyên nhân, những năm này dù thường xuyên trợ giúp Ngọc Bích, nhưng mẹ cũng không lộ ra thân phận thật trước mặt Ngọc Bích.
Cho nên Ngọc Bích không biết rõ chuyện trong đó.
Nhưng Khải Minh nghĩ thầm, như vậy thật ra cũng tốt.
“Hừ, gặp cái thằng đó à, mong rằng thằng đó đừng chọc bà của con tức chết là tốt rồi!”
Hiện thực chính là như vậy, nghèo ở chợ không có ai hỏi, giàu ðở trong núi sâu cũng có bà con xa, nếu anh nghèo, đi đến nhà ai thì nhà đó sợ hãi.
Sắc mặt Quách Thái Phượng trở nên khó coi, không nói gì.
Quách Thái Phượng lạnh lùng nói.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, mặc dù bà quan hệ giữa nội và mẹ của anh Khải Minh không tốt, nhưng không phải trước kia cũng giống mẹ đi nghe ngóng chuyện của anh họ hay sao!”
Dương Ngọc Bích nhìn mẹ mình, giải thích nói.
“Ai! Khải Minh, mợ cũng biết lần này cháu tới gặp bà của cháu là có ý định gì, không nhịn nổi đúng không, muốn trở về nhà họ Dương kiếm một chén canh? Ha ha, mợ khuyên cháu nên sớm bỏ ý nghĩ này đi, ngay cả nhà của mợ cũng không được chia bao nhiêu, càng đừng nói nhà cháu!”
Hiển nhiên, vấn đề quan điểm của Quách Thái Phượng không giống người bình thường.
Nhưng Khải Minh cũng không giải thích quá nhiều, cười khổ lắc đầu, sau đó trò chuyện với Dương Ngọc Bích về chuyện gần đây của cô.
Dù sao cũng là anh em họ, gặp mặt nói chuyện tự nhiên cũng quen thuộc.
Hiện tại, mặc dù nhà họ Dương là một trong ba gia tộc lớn của Hòa Bình.
Nhưng trong đó có rất nhiều mạch hệ.
Tăng thêm gia chủ nhà họ Dương lại là một người truyền thống, cho nên vấn đề đối đãi con cái tương đối khắc nghiệt, miễn là có thể làm được cho bà vui, có thể lập công cho gia tộc đều chiếm được tài nguyên rất lớn ủng hộ.
Nhưng giống hai mẹ con nhà Ngọc Bích này, chú năm thành người thực vật, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường bởi vậy tại địa vị trong gia tộc vô cùng thấp, cơ hồ thấp đến không nhìn thấy. truyện tiên hiệp hay
Khải Minh cũng cảm nhận được vì sao mẹ anh nói nhà họ Dương đặc biệt phức tạp, nước đặc biệt sâu, ngay từ đầu anh còn lơ đễnh, hiện tại Khải Minh xem như hiểu rõ.
“Ngọc Bích, con lại đây một chút, mẹ có vài chuyện muốn nói với con!”
Sau khi đến nhà, Ngọc Bích muốn đi mua thức ăn, Quách Thái Phượng gọi cô lại, hai mẹ con cũng không biết ra ngoài nói thứ gì.
Chỉ là an bài cho Quách Thái Phượng một chức vị rất bình thường trong gia tộc.
Tự nhiên, nhà ở của Ngọc Bích cũng không phải tốt bao nhiêu.
Là loại nhà rất bình thường.
Còn Khải Minh thì đến căn phòng đầu tiên là nhìn chú năm đã thành người thực vật đang nằm trên giường.
Chuyện của chủ năm cũng là tiếc nuối của mẹ, khả năng chữa bệnh của gia tộc giỏi như thế nhưng vẫn không thể trợ giúp chủ năm khôi phục thành người bình thường.
Đến Khải Minh tự nhiên cũng là có lòng mà không có sức.
Không biết, chú Tần có cách nào hay không, mà cũng không biết ông già này giờ lại đi nơi nào rồi? Ngọc Bích đi mua đồ ăn, để lại Khải Minh một mình đối mặt với Quách Thái Phượng líu lo không ngừng, anh thật không tình nguyện.
Là một cái số điện thoại lạ gọi tới.
“Chào thiếu gia, tôi là Hầu Bình, người phụ trách của gia tộc ở khu vực Hòa Bình, ngài đến Hòa Bình không biết tôi có thể giúp ngài làm gì không?”
Sản nghiệp của nhà họ Trần ở Việt Nam chia thành rất nhiều khu vực.
Giống như khu vực Giang Nam, khu vực Tây Nam, còn có bây giờ là khu vực Hòa Bình, và còn rất nhiều khu vực khác nữa.
Dù sao cho tới bây giờ Khải Minh vẫn chưa từ trong miệng mợ năm nghe được nữa câu ra dáng.
Bởi vậy anh mới nói muốn đi lòng vòng, tìm cớ ra ngoài.
Vừa vặn, lúc xuống lầu điện thoại của Khải Minh vang lên.
Hiện tại, Khải Minh đang nắm giữ tất cả sản nghiệp của gia tộc ở Việt Nam.
Những người này, tự nhiên lấy như Thiên Lôi của Khải Minh sai đâu đánh đó.
“Trước mắt vẫn không cần, chỡ lúc nào tôi cần sẽ liên hệ anh!”
Khải Minh nói.
“Vâng, thiếu gia!”
“Đúng rồi, anh giúp tôi gọi một chiếc xe đi!”
Khải Minh nghĩ đến trước đó, trong nhà Ngọc Bích chỉ có một chiếc Passat, mà Ngọc Bích cũng biết lái xe, nhưng hình như vừa rồi ra ngoài mua thức ăn cô chỉ đi bằng chiếc xe điện ngày thường dùng để đi làm.
Dù gì mình cũng đến đây ở ké, mua cho Ngọc Bích một chiếc cũng tốt.
Lập tức liền đối với Hầu Bình nói.
“Được rồi thiếu gia, anh muốn loại xe gì? Chỉ cần ngài muốn, tôi sẽ mau chóng từ nước ngoài đặt chế một chiếc kiểu mới nhất cho ngài!”
Hầu Bình vội nói.
Sau đó Khải Minh gửi địa chỉ cho anh ta rồi không nói gì nữa đã tắt điện thoại.
Nhu cầu đối với xe của mình tương đối hơi ít một chút.
Khải Minh quay người chuẩn bị lên lầu, cũng không thể ở bên ngoài quá lâu.
Kết quả vừa mới quay người thì đã thấy Quách Thái Phượng cầm điện thoại vội vã từ trên lầu chạy xuông.
“Mợ định đi đâu vậy?”
Khải Minh hỏi.
“Hừ, cũng không biết nợ nhà ai, thật sự là đến tám đời còn nấm mốc, Ngọc Bích mua thức ăn trở về không cần thận quẹt trúng xe của người ta, thật sự là, haizz!”
“Không cần phiền phức như vậy, anh mua giúp tôi một chiếc BMW đời 7 là được!”
“2”
Hầu Bình sững sờ yên lặng.
Sắc mặt Quách Thái Phượng rất khó nhìn liếc Khải Minh một chút.
Hiển nhiên là tức giận mắng Khải Minh.
Khải Minh nghe thấy vậy cũng vội vã chạy tới cửa tiểu khu.
“Mọi người đến phân xử thử, cô gái này quẹt xe của chúng tôi, còn muốn chơi xấu!”
Nói chuyện là một người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, đây là một đôi vợ chồng trẻ tuổi.
Giờ phút này, hai người cười lạnh nhìn Dương Ngọc Bích nói.
“Tôi không chơi xấu! Không phải tôi đụng, rõ ràng tôi đã dừng xe, là vợ của anh lái xe quẹt vào xe tôi!”
Dương Ngọc Bích lo lắng nói.
Chuyện là như vậy, trong lòng Ngọc Bích đang nghĩ thầm anh họ tới nhà, mình nhất định phải nấu một bữa ăn thật ngon.
Sau khi mua xong đồ ăn xong, cô vội vàng lái xe trở về, thế nhưng vừa đi được một đoạn, người đàn ông này vừa mua xe mới, đang cho vợ mình tập lái xe, khi lái đến ngã tư, vợ của anh ta do tâm lý lo lắng nên đã quẹt về phía Dương Ngọc Bích, làm Dương Ngọc Bích cọ ngược lại.
Kết quả lại cắn ngược lại Ngọc Bích một ngụm.
Cho nên mới xảy ra một màn trước mắt.
“Làm sao, làm sao rồi?”
“Đến cùng là ai đụng ai, chúng ta để đợi cảnh sát đến điều tra camera giám sát một chút là được!”
Quách Thái Phượng nói.
Lúc này, Quách Thái Phượng và Khải Minh chạy tới.
Quách Thái Phượng vội hỏi.
Sau đó Dương Ngọc Bích lập tức kể rõ ràng mọi chuyện.
“Ha ha, lái một chiếc xe điện mà chạy loạn cái gì, thật là!”
Giờ phút này, cô gái khi nãy lái xe khoanh tay cười lạnh nói.
Hiển nhiên, cô lái chiếc xe này là BWM đời 5, trong lòng cô đã cảm thấy mình rất ưu việt.
“Tốt, vậy thì đợi công an đến kiểm tra camera giám sát đi, chồng à, anh và bọn họ đợi công an đến điều tra camera giám sát, em đi gọi điện thoại cho anh Bảo!”
Cô gái lạnh lùng nói.
“Anh Bảo? Anh Bảo nào?”
Mà Quách Thái Phương nghe xong lai sửng sốt…