Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Huyện Bình An, ha ha, đó chính là anh ta!”

Cả đám bắt đầu cười nói.

“Không phải chứ, nghèo B Khải Minh lại có quan hệ thân thích với mọi người? Thật hay giả vậy?”

Mà Mai Xương thì là một mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Việc này đương nhiên là thật, nhưng xưa nay nhà họ Dương chúng tôi không thừa nhận có thân thích này mà thôi!”

Dương Thành Danh cười khổ nói.

Mà Tần Nhã thì cũng không quan tâm Mai Xương các nàng nói Khải Minh trước kia thế nào.

Mà là trên mặt nồng đậm vẻ chờ mong hỏi: “Dương Thành Danh công tử, đợi chút nữa, Khải Minh sẽ đến phải không?”

Dương Thành Danh gật đầu: “Nghe mọi người nói Dương Ngọc Bích có thể sẽ dẫn theo anh ta đến! Cô xem, không phải là đã đến rồi à?”

Mà Tần Nhã thì đầy vẻ khẩn trương, nhưng lại nhìn thấy chỉ có một mình Dương Ngọc Bích.

“Dương Ngọc Bích, anh họ nông thôn đâu? Sao anh ấy không đến?”

Một cô gái nghi ngờ hỏi.

Dương Ngọc Bích xem như trong đám người này không đắc thế nhất, bởi vậy mọi người bình thường cũng đều không quá đề cao Ngọc Bích.

“Anh ấy đang đi phòng vệ sinh, lập tức sẽ tới đây thôi!”

Lúc này, đột nhiên cửa phòng mở ra, vừa hay nhìn thấy phía ngoài hành lang.

Đã thấy Dương Ngọc Bích đi tới.


Dương Ngọc Bích nói.

Kỳ thật những lần gặp mặt kiểu này cô cũng không thích tham gia, dù sao chênh lệch giữa cô và những người ở đây thật là quá lớn.

Căn bản cũng không phải người cùng một thế giới.

Nhưng không tham gia lại không được.

“Ha ha, thật sự là khôi hài, có lẽ là do lần đầu đến nơi cấp cao như này cho nên khẩn trương!”

Có cô gái che miệng cười nói.

Mọi người cũng cười thành một mảnh.

Lúc này, cửa phong bị đẩy ra.

Một thanh niên mặc một bộ quần áo hết sức thoải mái đi vào.

Thanh niên một tay đút vào túi, cao cao, gầy gò, trắng tỉnh.

Chính là loại vừa nhìn qua đã có cảm giác hấp dẫn ánh nhìn.

“Anh à, mau tới đây ngồi!”

Dương Ngọc Bích ngọt ngào cười, chạy chậm tới giữ chặt cánh tay Khải Minh.

“Anh… Anh chính là anh họ ở nông thôn?”

Có mấy cô gái kinh ngạc nói.

Tất cả mọi người cảm thấy, Khải Minh từ nông thôn đến, hơn nữa từ nhỏ đã nghèo khó tự ti, khẳng định là lấy hình tượng áp chế lại low xuất hiện.

Mà cũng sau khi người này đi vào.

Bầu không khí trong phòng nháy mắt đọng lại.

Thậm chí mấy cô gái trong phòng cũng nhìn có chút ngốc, bời vì thanh niên trước mắt cực kỳ thanh tú, hơn nữa đặc biệt có khí chất.



Hơn nữa phải giống như mẹ Lưu vào đại quan viên, mười phần câu nệ mới đúng.

Thật không nghĩ đến, lại còn lộ ra vài phần ý vị thành thục.

Thật là làm cho nhóm anh chị em họ này lau mắt mà nhìn.

“Bai”

Mà đúng lúc này, Khải Minh đang chuẩn bị chào hỏi những người anh chị em họ này thì đầu bỗng nhiên bị giật một cái.

Mà Khải Minh thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc cũng giật nảy mình.

Nhưng anh thật không nhớ nổi đây là ai.

“Cậu còn nhớ tôi không?”

Mai Xương bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười, khoanh tay hỏi.

“Nhớ được!”

Khải Minh thuận miệng nói láo, đích thật là quen mặt, hơn nữa trước kia chính là một lớp, nhưng Khải Minh thật không nhớ nổi tên của cô gái này.

“Không ngỡ lâu như vậy không gặp, không ngờ ở đây gặp được cậu, Khải Minh, ngươi còn một tay đút túi, cậu trang cái gì vậy, còn không lấy tay ra! Người khác không biết lai lịch của cậu, thế nhưng ta biết đấy!”

Mai Xương nói.

Móa nó, thật đúng là cậu, Khải Minh, cậu trang cái gì vậy, không nghĩ tới tôi ở đây à?”

Là Mai Xương, sau khi nhìn thấy Khải Minh đã chạy tới, nhưng cách cô chào hỏi đối phương cũng hơi đặc biệt một chút.

“Mẹ nó! Thật đúng là cậu!”

Khải Minh bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.

Đành phải rút tay ra khỏi túi.

Nhưng lúc này anh cũng nhớ ra, đồng học này hình như gọi là Mai Xương, trước kia từng học chung nửa năm.

Mà một màn này cũng làm bọn người Dương Thành Danh lắc đầu cười.

Khải Minh này cũng thật là, mặc kệ anh có bao nhiêu lợi hại, người đang ngồi ở đây ai mà không biết lai lịch của anh.

“Mai Xương, sau khi chuyển trường, cũng đã nhiều năm không có liên lạc với cô, không ngờ cô lại nhận biết mấy người anh em họ này của tôi!”

Khải Minh không khỏi hàn huyện vài câu.

“Được rồi, đừng nói lời xã giao, nói thật giống như tôi phải liên hệ cậu không bằng, tranh thủ thời gian tìm một chỗ ngồi xuống đi!”

Mai Xương buồn nôn nói.

Khải Minh ngẩng đầu nhìn lên, thật là giật mình.

“Tần Nhã? Cô… Sao cô cũng ở đây?”

Mẹ nó, Khải Minh thật không ngỡ đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được bạn học, nhưng càng không ngờ sẽ gặp phải Tần Nhã ở đây.

Nói đến, từ sau khi chuyện kia, anh và Tần Nhã đã có rất lâu không liên hệ với nhau.

Hơn nữa, càng làm cho Khải Minh lúng túng là.

Trong khoảng thời gian đó, Tần Nhã không ít lần nhắn tin cho mình, nhưng Khải Minh đều không trả lời.

Tưởng là sẽ không gặp lại… Nhưng chuyện thường trùng hợp như vậy.

“Thật là cậu, tôi đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, sao cậu lại không trả lời tôi?”

“Trán…”

Khải Minh bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Khải Minh!”



Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, mà lúc này, lại có một giọng nói vang lên.

Mà Tần Nhã thì hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.

Vô số lần cô đã tự nói với mình là quên Khải Minh, quên Khải Minh, hai người căn bản không thể đến với nhau.

Thế nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt, từng màn quen thuộc lại xuất hiện ở trước mắt.

Ban đầu, mình bị trẹo chân, Khải Minh đội mưa cõng mình đưa đến phòng y tế.

Sau đó mình nhiều lần gặp nạn, đều là Khải Minh tới tương trợ.

Tần Nhã biết, từ lúc đó, người con trai này thật giống như lạc ấn, thật sâu ấn khắc vào trong lòng của mình, làm sao bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.

Bởi vậy, ngay khi vừa nhìn thấy Khải Minh, trong lòng Tần Nhã đã tràn đầy ủy khuất.

“Thật xin lỗi Tần Nhã!”

Khải Minh lúng túng có chút cúi đầu.

Tần Nhã, xem như mình cô phụ một cô gái.

Nhưng không có cách nào.

Mà đám người nhìn thấy một màn trước mắt đều có chút ngẩn người.

Đặc biệt là Mai Xương và Dương Thành Danh.

Bởi vì đồ đần cũng nhìn ra, giống như Tần Nhã và Khải Minh không đơn giản chỉ là nhận biết nhau, thậm chí nhìn ánh mắt của Tần Nhã, hai người tuyệt đối có quan hệ phức tạp.

Chuyện này không khỏi làm cho Dương Thành Danh sinh ra một cỗ ghen tuông.

Vốn đang coi là nữ thần, là mình nhất định phải được.

“Tiểu Nhã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai người các cậu thật đúng là nhận biết nhau hả!”

Mai Xương nói.

Tần Nhã lau nước mắt ở khóe mắt, u oán trừng mắt liếc Khải Minh, sau đó có chút thỡ phì phì ngồi xuống.

Khải Minh cũng ngồi xuống.

“Nếu đã quen biết nhau, vậy cũng không cần khách khí nữa, đến đây, Khải Minh, hút điếu thuốc!”

Dương Thành Danh nhìn Khải Minh cười lạnh nói.

Sau đó xuất ra một điếu thuốc đưa cho Khải Minh.

“Cảm ơn, tôi có rồi!”

Khải Minh cũng không hút thuốc, nhưng đi ra ngoài đến gặp mặt vẫn luôn yêu thích cất một hộp trong ngực.

Lập tức lấy ra để lên bàn.

“Mẹ nó, X-ONE?”

Vừa nhìn thấy hộp thuốc lá, đám người đều kinh.

Có người em họ trừng to mắt nói: “Mẹ nó, anh hút loại thuốc này à?”

Mà Dương Thành Danh thì nhất thời cũng có chút khó xử.


“Đây là thuốc gì? Sao nhìn kỳ quái như thế, chưa từng thấy qua!”


Có cô gái hiếu kì hỏi.


“Nào chỉ là chưa từng thấy qua, loại này mẹ nó những đại gia cấp thế giới mới có thể hút, loại này khói không có nguy hại với cơ thể người, ngược lại có công năng nhuận phổi, là sản phẩm mới năm nay vừa mới nghiên cứu ra, nhưng không bán ra bên ngoài, chỉ chuyên cung cấp!”


Một người con trai cầm hộp thuốc lên, trên mặt cả kinh nói.

Advertisement
';
Advertisement