Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Một nam hai nữ từ bên ngoài đi vào, theo sau đó là chị quản lý sảnh lớn nhà hàng lần trước đã gặp.

Ba người kia chính là sinh viên khoa bên.

Nam sinh cao to đẹp trai.

Hai nữ sinh mặc váy ngắn, xinh đẹp động lòng người Xem ra đây là bài đàn anh tán đàn em Mỗi khi nhìn thấy mấy cảnh này, trong lòng Trần Hạo đều phiền muộn.

Nhìn đi tại sao mình lại không được các bạn nữ xinh đẹp thích vậy! Haiz… Nam sinh cao lớn kia tiến lên chào bọn họ.

Lúc này mới nhìn thấy Trần Hạo ngồi một bên “Chào cậu, tớ là Đỗ Lỗi, ở khoa quản lý… Chúng ta kết bạn chứ?”

Anh bạn kia nhìn Trần Hạo cười chào hỏi, vừa nhìn liền biết là người đã trải đời nhiều rồi Mà hai cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng tò mò nhìn sang Trần Hạo Nhưng hai người vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Hạo liền tỏ ra khinh thường.  *Khụ khụ, Đỗ Lỗi, cậu không cần làm quen với cậu ta.

Cậu ta là Trần Hạo, là kẻ nghèo kiết xác ở khoa tớ.

Hôm nay cậu ta đến đây để ãn chực một bữa cơm!”

Lý Niệm chỉ là một trưởng ban nhưng vẫn nhận ra Đỗ Lỗi.

Anh ta liền cười nói *Ö… Tớ còn tưởng gì, ha ha!”

Thản nhiên cười một tiếng, Đỗ Lỗi vội rút tay về.

Sau đó là hùa theo bọn Vương Dương cười cợt Tô Đồng Hân cực kỳ tức giận, cô rất muốn đi về cùng Trần Hạo.

Cô thật sự hối hận khi mời Trần Hạo đến đây.


Nhưng Trần Hạo vân cười ha ha nhìn mọi người, không thấy anh bị tổn thương chút nào.

Điều này khiến Tô Đồng Hân tò mò.

“Trần… Trân!”

Còn chị quản lý sảnh lớn khi vừa nhìn thấy Trần Hạo đã hoàn toàn giật mình Vừa nãy cô ta nghe phục vụ nói vị đại gia lần trước lại tới rồi Đương nhiên nếu Trần Hạo chí là một đại gia bình thường thì chị quán lý sánh lớn đã không có biếu cảm như vậy.

Bởi vì người phục vụ không biết rằng cô biết Trần Hạo thông qua Tống giám đốc của Bếp Gia Viên.

Cậu trai này chính là bá chủ của phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần Hạo! Lúc nãy sở dĩ không dám nói gì vì cô ta hoàn toàn bị hoang mang bởi lời nói cúa bọn Vương Dương Lý Niệm.

Không lẽ cậu Trần không phải là nhân vật chính của hôm nay sao? Chị quản lý không hiểu chuyện gì, vừa kêu một chữ Trần liền không dám nói gì nữa *Sao cậu đến đây?”

Cô ta nhẹ giọng, kích động hỏi *Hả, chị không nghe họ nói sao, hôm nay tôi đến ăn chực thôi!”

Trần Hạo mim cười, không ngờ lại bị nhận ra.

Cũng tốt thôi, đỡ phải tự mình xuống gọi cơm “Dạ dạ dạ, có nghe thấy!”

Chị quản lý vội gật đầu, giọng nói rất nhỏ.

*Ơ chị Kim, tụi em chỉ gọi mấy món ăn, sao chị lại đích thân đến thế?”

Lúc này Vương Dương mới nhìn thấy chị quản lý, lập tức cười nói.

Hẳn cảm giác bỗng dưng mình có thể diện ghê.

Mà chị Kim không dám nói gì.

Vương Dương không nhận ra điều gì, vô tư gọi một bàn đồ ăn *Anh Dương, mới gọi có hai món đặc sản thôi, không thể gọi thêm hai món nữa sao?”

mwwy —y ỒÔ h5 mm Trịnh Thiên Thiên mong chờ nói.



Bếp Gia Viên không phải nổi tiếng nhờ hương vị và các món đặc sản sao.

Tuy rẳng Giang Vi Vi muốn Vương Dương gọi thêm mấy món đặc sản, nhưng những món đó rất đảt, cô ta không muốn Vương Dương tốn tiền vì bọn họ.

Cô ta liền vội nói: “Hai món này là đủ rồi, mấy món đặc sản đều hơn một ngàn một món đấy!”

“Ôi!”

Trịnh Thiên Thiên ngây cả người Ngay cả hai cô gái đi cùng Đỗ Lỗi cũng kinh hãi.

Danh tiếng của Bếp Gia Viên quả nhiên không phải bình thường “Trần… Thưa quý khách, cậu muốn gọi món gì?”

Chị quản lý cẩn thận hỏi “Hừ, đợi bọn em ãn xong, đồ ăn còn thừa để cho cậu ta là được.

Cậu ta còn dám gọi món sao?”

Lý Niệm hừ lạnh một tiếng “Đúng vậy.

Không nghĩ coi mình là thân phận gì mà còn muốn gọi đồ ăn.”

Trịnh Thiên Thiên liếc mát Vương Dương cười không nói gì.

Thật ra hắn cảm thấy để Trần Hạo gọi một đĩa khoai tây chiên cũng không đáng bao nhiêu cá.

Không uổng công đêm nay gọi Lý Niệm đến.

Nếu không Vương Dương thật sự không biết nên chơi Trần Hạo như thế nào ở trước mặt Tô Đồng Hân Bây giờ hẳn chí cần vui vẻ ngồi xem thôi “Thôi đi, Vương Dương gọi đồ an là cho các cậu, tôi tự mình gọi vài món là được!”

Trần Hạo cười khổ Hôm nay anh vốn dĩ định chơi Vương Dương một vổ thật đau, nhưng nếu làm mm… vậy không chừng sẽ bị đám người này cười nhạo trước tiên.

Tiếp theo lại phụ thuộc vào hai người Lý Niệm và Giang Vi Vi, chính bản thân mình không thể tự gọi.

Hơn nữa da mặt Trần Hạo thật sự không dày đến mức đó.

Tự mình gọi vài món vậy.

*Thế còn nghe được, nhưng mà cậu có thế gọi được món gì chứ?”

Trịnh Thiên Thiên lạnh lùng nói.

*À, cho tôi một đĩa khoai tây chiên với sốt chua cay, cho nhiêu ớt một chút.

Sau đó cho thêm một tô mì cắt sợi.”

Trần Hạo cười nói “Ha ha! Chết mất, tên này đang đùa hả?”

*Ai mà nghèo hèn như vậy trời.

Đây là nơi nào mà đi gọi khoai tây chiên với mì?”

Anh vừa nói xong, cả phòng ãn đều giật mình, theo đó là những lời khinh bỉ không ngơi miệng *Tôi đi chuẩn bị liền đây!”

Chị quán lý lại không dám chậm trễ.

Trần Hạo ãn mấy món này chỉ vì không muốn bị bọn họ nói ra nói vào, bởi vì anh hoàn toàn có thể gọi mấy món như lần trước.

Nhưng bây giờ chỉ cần ăn đại thôi.

Nhưng mà Tô Đồng Hân lại thích thú nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cười cười: “Ở bên đó nếu ăn không no cậu có thể sang đây ăn một chút mì!”

“Được!”



Nhìn thấy Trần Hạo không có vấn đề gì, Tô Đồng Hân vui vẻ cười.

*Cậu bạn này thật thú vị!’ Đỗ Lỗi bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu *Ha ha Lỗi Tử, đừng nói tới cậu ta nữa, nói về cậu đi.

Thế nào, cậu lại dùng trò gì để cua hai người đẹp này thế?”

Vương Dương nhìn Đồ Lôi cười nói Lại nhìn sang hai cô gái đáng yêu ngồi bên cạnh Đỗ Lỗi, đúng là đẹp động lòng người Đặc biệt là đôi chân dài trâng tréo kia “Ha ha, không phải đâu.

Tớ chỉ đồng ý với hai em ấy, lúc nào bảo người anh em kết nghĩa của tớ đưa các em ấy đi hóng gió trên chiếc xe mới thôi!”

Đỗ Lỗi gian manh nói.

“Anh em kết nghĩa? Xe mới? Xe gì mà có thể hấp dẫn hai người đẹp vậy?”

Lý Niệm tò mò hỏi.

Đỗ Lỗi châm một điếu thuốc: “Ha ha, các cậu không biết chiếc Lamborghini Raventon đậu trong trường chúng ta à?”

“Lamborghini?”

Mọi người đều kinh ngạc.

Họ chưa thấy ai đi chiếc xe này trong trường cả.

“Ôi trời ơi, Raventon gần hai mươi triệu ấy à?”

Lý Niệm kinh ngạc hỏi.

Ngay cả đám Giang Vi Vi đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn sang *Đúng vậy, chính là nó.

Nó đậu ở bãi đậu xe của công viên gần trường mình.

Nó là của người anh em kết nghĩa của tớ, nhìn phát thèm!”

Đỗ Lỗi hút điếu thuốc, cười nhạt Trần Hạo ngồi bên kia giật nảy mình.

Từ khi nào mình lại thành anh em kết nghĩa của tên này? Nhưng mà vừa ngẫm lại Trần Hạo liền hiểu được vấn đề.

Không phải tên này định mượn chiếc Lamborghini của mình để tán gái chứ? Nhìn dáng vẻ gian manh của Đô Lôi, Trần Hạo liền hiểu ra vấn đề.

*Tớ biết nó, tớ đã nhìn thấy ảnh trong các bải báo, hóa ra là có thật!”

_¬ñ Trịnh Thiên Thiên hưng phấn kêu lên.

Sau đó mở mấy bài đăng trên điện thoại ra “Tớ xem với! Tớ xem với!”

Giang Vi Vi cũng hít vào một hơi.

Rất nhiều nữ sinh đều bu lại xem ảnh *Ôi! Xe đẹp ghêt Một đám nữ sinh hét to.

Ngay cả Vương Dương cũng bị hấp dẫn.

Thân xe cực kỳ ngầu, ai nhìn cũng mê.


Mà chú yếu là chiếc xe này có giá khoảng gần hai mươi triệu.


“Đỗ Lỗi, có thật không vậy? Cậu với cái người sừng sỏ đó là anh em kết nghĩa ä? Sao cậu quen được thế?”


Vương Dương ghen tị lâm Trần Hạo cũng nhìn sang Đồ Lỗi.


Đúng vậy, sao cậu quen được thế?

Advertisement
';
Advertisement