Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Không thể tưởng được anh chẳng những có tài nghệ hơn người, ngay cả y thuật cũng cao siêu như vậy, Vạn Sơn thật sự bội phục!”

Thẩm Vạn Sơn cung kính nói.

Khải Minh khẽ lắc đầu, cũng không nói chuyện.

Thẩm Vạn Sơn lúc này liếc nhẹ qua mấy người anh em của mình một cái.

Sau rồi Thẩm Vạn Sơn lại cun gkính nói lớn: “Không biết anh sau này muốn làm cái gì, có thể cùng chúng ta kết nghĩa anh em được hay không? Anh đã cứu mạng cả nhóm chúng tôi, tôi và anh em của mình nguyện lòng đi theo phe của anh, thề sẽ cố gắng hết sức.”

Đúng vậy, ớn cứu mạng khó có thể nói nên lời, hơn nữa Thẩm Vạn Sơn với anh em của anh ta lại là những người trọng tình trọng nghĩa.

Mặt khác, bây giờ đám người của Thẩm Vạn Sơn cũng đã không có khác nơi đi, nếu có thể đi theo người thiếu niên này, nói không chừng sẽ còn an toàn hơn rất nhiều lần, anh ta tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh lại lợi hại vô cùng.

Hiển nhiên mấy người khác trong nhóm cũng nghĩ như vậy.

“Tôi? Chỉ sợ sau này tôi sẽ chỉ ở lại khu tam giác này, tôi đã không còn nơi khác để đi nữa rồi~!”

Khải Minh cười khổ nói.

“Anh cũng không còn nơi để đi sao? Vậy thì thật trùng hợp, đối với mấy anh em chúng tôi mà nói, khu tam giác Thiên Thành này tương đối quen thuộc rồi, chúng tôi ở lại bên cạnh anh, nói không chừng có thể giúp đỡ anh cái gì, anh này, hãy cho chúng tối đi theo anh đi?”

Thẩm Vạn Sơn nói.

Khải Minh trầm tư một hồi.

Bây giờ thứ bản thân thiếu nhất vẫn là nhân lực, không biết khi nào thì mới có thể đủ sức để thành lập được thế lực của chính mình, để họ giúp đỡ bên cạnh anh, đưa anh đến đỉnh cao.

Mà Thẩm Vạn Sơn bọn họ có trụ cột vô cùng tốt, vừa nặng nghĩa khí, nếu về sau dùng tới phương pháp huấn luyện của Lão Tần cho bọn họ, thì chuyện đối phó với mấy người như Mạc Thanh Mạc Thiên thì cũng không còn là vấn đề nữa.


“Đừng nói vậy, tôi cũng giống như các anh, bốn biển là nhà, nếu có thể thì chúng ta hãy cùng nhau trở thành anh em, đây cũng là chuyện vô cùng tốt!”

Khải Minh cười cười nói.

“Thật tốt quá!”

Thẩm Vạn Sơn và anh em của anh ta đều vui vẻ.

Khải Minh gật gật đầu.

“Quyết như thế!”

Lúc này, mây đen dầy đặc, vang lên từng đợt tiếng sấm bên ngoài hang.

Ngay sau đó, mưa từ đâu kéo tới thật to.

Khải Minh cùng với bọn họ đứng ở trong sơn động.

Trong lòng mỗi người cũng khó mà cảm thấy an tâm khi nhìn ra bên ngoài.

“Anh này, cứ tiếp tục như thế này cũng không hay lắm, nếu muốn ở tam giác khu Thiên Thành sinh tồn, chúng ta phải có sản nghiệp của chính mình cùng thế lực riêng mới được!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

Khải Minh gật đầu.

Hiện tại, tất cả mọi người không có nơi nào trú chỗ, ấy thế mà còn gặp phải mưa to, bọn họ đều đang trốn ð trong sơn động.

Nếu như vậy mà muốn sống sót ở Thieen Thành là rất khó! “Các anh có ý kiến nào hay không?”

Khải Minh quay đầu hỏi.

“Thành phố lớn nhất trong tam giác khu tên là Thiên Thành, nơi này kinh tế phồn vinh, là chỗ đứng tốt, nhưng lại có nhiều thế lực chen chân nhau, vô cùng hỗn tạp, cứ thế tiến vào thế này, giữ được chỗ đứng ở đó cũng khó!”

“Mà phía trước đó mười km có một cái trấn nhỏ, tên là Trấn Tháp Câu, mà nơi đó nói một cách tương đối còn phồn hoa hơn, chúng ta có thể bắt đầu ở đó! Anh này, tôi vẫn còn một ít tiền có thể thành lập một số doanh nghiệm nhor! Chúng ta hãy dựng nghiệp trước!”



Thẩm Vạn Sơn nói.

Khải Minh khoát tay áo: “Mấy sản nghiệp nhỏ thì tôi không cần, tôi có thể cho anh một số tiền, anh có thể đi mua một cái sản nghiệp lớn.

Mà này, trấn Tháp Câu có sản nghiệp nào vậy?”

“Có thể cân nhắc một nhà máy gia công dược liệu, đây là một nhà máy khá lớn, nhưng mà nếu muốn thu phục ddược thì cần không ít tiền!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

“Nhà máy dược liệu?”

Khải Minh vừa nghe đến đây thif nhất thời thấy hứng thú, vừa lúc, anh về sau còn phải đi khám bệnh cho vua, bình thường cũng phải dùng dược liệu tự chế ra để dùng,như thế thì vô cùng tiện lợi! Anh nghĩ thầm trong lòng.

“Tôi có thể mượn đủ tiền, đợi mưa tạnh xong, chúng ta hãy đi qua đó xem xem!”

Khải Minh nói.

Một ngày sau đó.

Một khách sạn nhỏ trong trấn Tháp Câu.

“Thưa anh, xử lí xong rồi!”

Thẩm Vạn Sơn đầy cửa ra.

Cùng cả nhóm người đều đi vào bên trong.

“Nhanh như vậy sao?”

Khải Minh cười nói.

“Khu khụ, đừng nhắc tới nữa, chủ xưởng sản xuất dược liệu này đã bị mấy thế lực địa phương quấy nhiễu, trụ lâu không được nữa.

Tôi mua nhà máy cùng công ty giá rẻ nhất hiện tại bằng tiền của chúng ta rồi.

Vẫn còn thừa lại một ít tiền, nhân tiện, ông chủ của nhà máy cũng đã đổi rồi, anh cũng đặt tên mới cho nhà máy luôn đi? Thẩm Vạn Sơn nói.

“Vậy đặt là Thiên Long đi!”

Khải Minh thản nhiên nói một câu.

“Thiên Long? Công ty Thiên Long, tập đoàn Thiên Long? Nghe rất hay, đủ khí phách, tôi lập tức bắt tay vào làm đi làm, còn có anh, anh em chúng ta góp thêm một chút tiền, sau đó trang trí lại toàn bộ nhà máy cho nó một bộ áo mới từ trên xuống dưới! Anh sau này có thể sống ở đó!”

Thẩm Vạn Sơn cưỡi nói.

“Cậu không có cưỡng bức người ta đó chứ?”

Số tiền của Thẩm Vạn Sơn, Khải Minh đã biết nhiều ít như thế nào, anh ấy thật sự có thể trang trí lại toàn bộ nhà máy sao? “Không có…… thật sự không có! Ông chủ đó hoàn toàn tự nguyện!”

Trước khi đi, Khải Minh dặn việc mua công ty không thể cưỡng bức người ta, Thẩm Vạn Sơn tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng đúng là vẫn chưa tới mức này.

“Vậy tôi an tâm rồi, mà này Vạn Sơn, các anh cũng theo tôi đi tới trang viên đi, tôi cũng muốn có người đồng hành!”

Khải Minh nói: “Đi, chúng ta đi trang viên nhìn xeml”

“Được!”

Nhóm Thẩm Vạn Sơn đều vui vẻ.

Đi xuống khách sạn, đã thấy hai chiếc x đen đậu trước cửa, cũng không biết là Thẩm Vạn Sơn đã kiếm ở đâu ra.

Nhưng mà trong hai ngày nói chuyện, Khải Minh cũng phát hiện Thẩm Vạn Sơn không những có chút bản lĩnh mà cậu ra so với Lê Tâm cũng không khasc nhau lắm, tâm tư của họ đều kín đáo.

Rất nhanh, mọi người đã đến được đừng cái dẫn đến trang viên.



Trấn Tháp Câu, tuy rằng là một thị trấn, nhưng không hề nhỏ bé.

Hai thị trấn hàng đầu huyện Bình An.

Hơn nữa trấn trên cũng rất phồn hoa, quán bar, lầu rượu, cái gì cũng có.

Chẳng qua, nó xứng đáng là một quận Thiên Thành hỗn tạp.

Trên đường phố, đâu đâu cũng thấy những người xăm trổ, vẽ rồng vẽ rắn.

Mấy nhóm người bao vây đập phá cửa hàng cũng xảy ra thường xuyên, Khải Minhchỉ đi lướt qua đã thấy qua được vài chỗ như vậy.

Thật sự là một mớ hỗn độn! Khải Minh hơi hơi lắc lắc đầu.

Chẳng bao lâu đã đến trang viên mà Thẩm Vạn Sơn đã mua.

Nó thật sự không nhỏ.

Tuy nhiên, trước khi Khải Minh bước vào, anh đã nghe thấy tiếng khóc trong biệt thự chính của trang Vien.

“Sự thật đã nhuư thế rồi, khóc cái gì mà khóc, đợi ông chủ mới đến đây mọi người phải tươi cười lên, nếu lỡ làm ông chủ mới mất hứng thì các nguời coi chừng với tôi!”

Một người đàn ông trung niên đang ở bên trong quát tháo mấy người khác.

Thẩm Vạn Sơn đẩy cửa ra.

“AI Giám đốc Thẩm, ông đã tới, còn vị này.

…..

ñ “Vị này hay là chính là ông chủ mới của chúng ta sao? Khí thế như thế này, khẳng định là phải rồi, tôi tên là Lương Tam, xin chào ông chủ!”

Người tên đàn ông tên Lương Tam lấm la lấm lét cúi đầu thật sâu chào Khải Minh.

“XÌỀ:::::: Xin chào ông chủ!”

Phía sau Lương Tam có hơn 20 người giúp việc lớn nhỏ, tất cả đều xinh đẹp, lúc này cũng đều đồng thanh nói theo.

“Thưa anh, đây đều là người giúp việc của ông chủ nhà máy dược liệu trước, Lương Tam này làm quản gia, tôi thấy bọn họ đều khá tốt, đều giữ lại bọn bọ để làm việc cho anh!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

“Đúng vậy ông chủ, ngài yên tâm, mấy nữ giúp việc này đều đã được tôi huấn luận rất tốt, ông đax dặn dò thì bọn họ tuyệt đối không dám làm sai lời!”

Lương Tam cười nói.

“Các cô này…… Đều là do ông điều tới?”

Khải Minh chậm rãi đi hướng một người phụ nữ bên cạnh.

Kéo cánh tay của cô ấy ra, xốc tay áo lên, trên da thịt còn hằn lặn rất nhiều vết bầm, có vẻ như đã bị quất không ít lần.

“Ha ha, là lúc trước tôi mua được, Rẻ lắm.

Một người hầu gái không đắt nổi bằng bao thuốc tôi hút.

Mấu chốt là bọn họ vẫn xinh đẹp, anh cứ yên tâm đi, ông chủ.


Coi như tôi mới mua nó và chưa mở gói.


Giờ tôi đã đẩy gói hàng đi rồi! Ông chủ, ngài hài lòng chứ? Khải Minh nhướng mày, nhìn Lương Tam đầy ghê tởm.


Sau đó lạnh lùng nói: “Tôi không cần, Vạn Sơn, hỏi rõ ràng địa chỉ gia đình của các cô ấy, nghĩ cách đưa (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 479: Một chỗ đứng.


mấy cô ấy về nhà đi..

Advertisement
';
Advertisement