Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Được, một lời đã định!”

Khải Minh cười nhẹ.

Những thứ như nhân tình, thể diện, Khải Minh đã thông suốt từ sớm rồi.

Không sai, Khải Minh bây giờ rất ích kỷ, chỉ cần bất cứ việc gì có lợi cho mình, Khải Minh mới làm.

Râm! Hai người Võ Khang và Trương Thành đang khó mà chống đỡ.

Bay đến dưới chân Khải Minh, nặng nề ngã sấp xuồng.

“Ha ha ha, hai tên phế vật.

Bùi Thành Công, ông còn trợ thủ nào nữa không, mau gọi ra đây đi!”

Lưu Quốc Báo sang sảng cười lớn.

Khải Minh thản nhiên đi lên.

“Gì vậy, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

Chẳng nhẽ nhà họ Bùi hết người rồi à? Mời một người như này ra sao?”

Lưu Quốc Báo nhìn Khải Minh, lắc đầu khinh miệt.

“Mấy năm nay, anh vẫn luôn học nghệ ở khu vực Đông Nam Á phải không?”

Khải Minh liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói.

Lưu Quốc Báo nghe vậy thì ngần ra.

Bản thân mai danh ẩn tính, tự hỏi là đã ẩn nấp cực kỳ kỹ.

Không một ai biết được nội tình thật sự bên trong của mình.

Nhưng bây giờ, lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nói toạc ra.


“Cậu…sao cậu biết?”

Lưu Quốc Báo lập tức nhìn thẳng vào Khải Minh.

“Văn Hải kia, là đàn em cùng khóa với anh sao?”

Khải Minh lại hỏi.

Lưu Quốc Báo giật giật mí mắt: “Cậu ta là một đàn em chưa chính thức của tôi! Cậu biết cậu ta à?”

“Ừ, đã bị tôi giết rồi!”

Khải Minh nói.

“Cậu?”

Trong lòng Lưu Quốc Báo căng thẳng.

“Xem ra, cậu cũng có bản lĩnh.

Nhưng Văn Hải chỉ là một đệ tử ngoại môn của thiết quyền môn* ( môn phái dạy về nắm đấm như thép), giết cậu ta dễ nhơ trở bàn tay.

Nhưng cậu đừng nghĩ cậu sẽ là đối thủ của tôi.

Tốt, cậu dám giết người của thiết quyền môn tôi, thế thì đúng lúc tôi sẽ làm thịt cậu, báo thù cho đàn em của tôi!”

Lưu Quốc Báo tức giận.

Sau đó, xông thẳng tới.

PhanhI Hai quyền trực tiếp đập vào nhau.

Còn Lưu Quốc Báo lập tức bay ngược ra ngoài, theo đó là tiếng xương nứt ra vang lên.

“AI”

Lưu Quốc Báo ôm cánh tay của mình, mặt sau xương cốt của mình đã phá thịt mà ra.

Đúng là một quyền, trực tiếp đánh xương cánh tay của mình ra.

Đây là sức mạnh bực nào vậy? Lưu Quốc Báo kinh hãi.

Đám người Bùi Thành Công, Võ Khang, trợn to mắt nhìn nhau, khuôn mặt khó mà tin được.

“Cậu còn trẻ như này đã là võ giả nội lực.

Hơn nữa nội lực của cậu còn thuần hậu như vậy!”



Lưu Quốc Báo hoảng sợ nói.

“Anh tự sát đi!”

Khải Minh lắc đầu, nói.

Hai mắt Lưu Quốc Báo chợt ảm đạm.

Hắn ta cố nhịn đau, gật đầu: “Được, tôi tự sát!”

Nóng xong, hắn ta móc ra một con dao găm, đang định đâm vào ngực mình.

Bất ngờ, hắn ta ném mạnh con dao vào mặt của Khải Minh.

Lại nắm một nắm đất ném vào.

Sau đó, co chân bỏ chạy, Tốc độ cực nhanh.

Còn Khải Mih thì nhẹ nhàng hiện ra.

“Cậu Minh, mau đuổi theo a, hắn ta…hắn ta chạy rồi!”

Bùi Thành Công sốt ruột dậm chân.

Còn Khải Minh, cậu chỉ động cổ tay.

Vèo! Một tiếng vang lên, một cái màu đen cấp tốc xoẹt qua.

HAI”

Lưu Quốc Báo kêu thảm một tiếng, sau đó nằm lên đất.

Còn con dao găm, sau đó lại bay trở lại trên tay Khải Minh.

“Chết rồi, hắn chết rồi!”

Bùi Thành Công vui vẻ nói.

Sau đó ông ta nhìn Khải Minh: “Lần này, cậu Minh đã lập công lớn cho nhà họ Bùi tôi, nhà họ Bùi tôi nhấ định sẽ chuẩn bị quà đáp tạ cậu!”

“Tôi chỉ muốn bách thú kinh!”

Khải Minh nhìn Bùi Thành Công thản nhiên cười.

Làm cho khuôn mặt tươi cười của Bùi Thành Công lập tức cứng đờ.

Ông vốn muốn đi lệch cái đề tài này.

“Chi, chị mau nhìn đi, đúng là Khải Minh.

Anh ấy…anh ấy lại giỏi như vậy?”

Bùi Hạnh bụm miệng.

Hai mắt Bùi Tuyết cũng ngưng trọng.

Hóa ra, cậu ta tới Bắc Giang là vì cậu ta là người giúp đỡ mà ba mời đến.

Thâm tàng bất lộ a! Bùi Tuyết nói thầm trong lòng.

Ngay sau đó, xác thực là cô đã nhìn Khải Minh với đôi mắt khác xưa vài phần.

Đêm đã khuya.

Trong phòng họp của nhà họ Bùi.

Đêm nay, những người cấp cao của nhà họ Bùi nghe tin Lưu Quốc Báo đã chết thì hưng phấn không thôi.

Một kẻ thù lớn đã bị nhồ đi.

Nhưng, kể cả Bùi Thành Công và khá nhiều người của nhà họ Bùi đều không hưng phấn nổi.

“Hừ, một thằng nhóc thôi mà.

Cho dù có lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ là kẻ võ biển, còn muốn bách thú kinh của nhà họ Bùi tôi.

Cũng không nhìn xem bản thân là cái đức hạnh gì!”

Có người tức giận nói, vỗ lên cái bàn.

Còn Bùi Thành Công, ông đang chơi một cái tay cầm.

“Chuyện này cũng tại tôi.

Lúc đầu tôi cũng tưởng rằng, cậu ta có lợi hại thì cũng chỉ có bản lĩnh giết người thôi.

Đối phó với loại võ biển như này chỉ cần tặng tiền tặng phụ nữ tặng chức vị là được.



Hơn nữa sau này, tôi cũng có cách để cậu ta dốc sức phục vụ nhà họ Bùi chúng ta!”

“Nhưng tôi không ngờ, cậu ta thoải mái đồng ý như vậy, vốn tưởng rằng là do nể mặt Võ Khang.

Nhưng cậu ta lại có ý đồ với bách thú kinh của nhà họ Bùi chúng ta.

Hơn nữa, đến tận giây phút sinh tử, mới lợi dụng điểm yếu của chúng ta mà nói ra!”

Ánh mắt Bùi Thành Công ngưng trọng.

“Chủ nhà, bách thú kinh là bảo vật gia truyền của nhà họ Bùi chúng ta, không thể đưa cho cậu ra được!”

Có người nói.

“Tôi cũng biết là thế, nhưng lúc đó tôi đã đồng ý với cậu ta rồi.

Tùy tiện thất hứa, sợ rằng sẽ làm Khải Minh không vui! Cậu ta và khác với Võ Khang, người này không dễ đuổi, hơn nữa cậu ta còn hung ác hơn đối thủ Lưu Quốc Báo! Đây chính là điều mà tôi lo ngại!”

“Ha ha ha, anh cả chớ phiền, em có một chủ ý.

Không những có thể giữ lại bách thú kinh của chúng ta, còn có thể loại bỏ Khải Minh này!”

Lúc này, một người trung niên híp hai mắt đứng lên.

“Quốc Đạt có chủ ý gì?”

Bùi Thành Công vội hỏi.

“Tôi từng nghe thuộc hạ của tôi nói qua, cũng điều tra một ít về Khải Minh.

Mặc dù thu được rất ít thông tin, nhưng tôi lại biết một bí mật lớn trên người cậu ta!”

Bùi Quốc Đạt nói.

“Anh cả, nhà họ Vũ ở Bắc Giang chúng ta, anh có biết không? Mặc dù chúng ta không thường lui tới với nhà họ Vũ, nhưng em nghe nói, một năm trước đây, nhà họ Vũ từng vắt óc tìm kế, yêu cầu các thương nhân ở phía Nam, tìm kiếm đuổi giết một người tên là Khải Minh!”

“Mà Khải Minh, đúng là đến từ phía Nam.

Hơn nữa bộ dáng miêu tả rất giống với Khải Minh này.

Có khi nào, cậu ta chính là người mà nhà họ Vũ muốn tìm không?”

Bùi Quốc Đạt híp hai mắt lại, cười lạnh và ác liệt.

Bùi Thành Công bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra.

“Nếu đúng là như vậy, thì đó có thể xem là một biện pháp tốt thật.

Nhà họ Vũ có thế lực lớn, trong gia tộc lại có cao thủ ð cảnh giới bí ẩn mà người bình thường không tưởng tượng được.

Nếu như có thể mượn tay nhà họ Vũ, thế thì tốt quá rồi!”

Bùi Thành Công cười nói.

“Nhưng mà chủ nhà, nhà họ Bùi chúng ta không có quan hệ gì với nhà họ Vũ.

Thậm chí còn hơi có an oán, thực ra tôi nghe nói, nhà họ Vũ đã muốn thôn tính chúng ta từ lâu, nhưng nhà họ Bùi chúng ta lại có lịch sử truyền thừa cả nghàn năm nay ở Bắc Giang.

Động đến chúng ta cũng có nghĩa là động tới toàn bộ mạch kinh tế của Bắc Giang.

Bọn họ mới không ra tay, ông nói, bọn họ sẽ giúp chúng ta sao?”

Có người đưa ra lo ngại.

“Sẽ, tất nhiên là sẽ rồi.

Nếu chúng ta giúp bọn họ tìm đước người mà bọn họ muốn tìm, không cần giúp chúng ta, tin rằng tự họ sẽ ra tay giải quyết cái phiền phức này của chúng ta!”

“Vấn đề mấu chốt bây giờ là, trước tiên phải tìm người ổn định Khải Minh.

Nếu cậu ta có thể dùng được, thì có thể cho cậu ta một cơ hội sống.

Nếu không được thì chỉ có thể mượn tay nhà họ Vũ!”

Bùi Thành Công nói.

Hội nghị kéo dài đến tối muộn mới kết thúc.


Trong phòng Khải Minh, đèn vẫn sáng.


Khải Minh đang tiêu hóa tấm bản đồ mà Võ Khang cho cậu.


Đúng là rất có lợi cho Khải Minh khi hành động ở trong rừng.


Bỗng nhiên lúc này, có tiếng gõ cửa phòng vang lên…

Advertisement
';
Advertisement