Chương S5 Trái tim tuổi trẻ không bình yên *Người này không phải điên rồi chứ? Toàn bộ phổ thương mại Kím Lăng là của anh ta? Giàu như vậy sao còn không lên trời làm thần đi?”
Mấy cô gái dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc để nhìn Trần Hạo.
‘Đô Khang thi bị lời nói của Trần Hạo chọc cười tới mức ngã nghiêng ngã ngửa, hành động ôm bụng cười to như vậy thật không hợp với anh ta chút nào.
“Phố thương mại Kim Lãng, đó là nơi nào cơ? Tên điên này lại dám nói là của.
hắn đấy.
Trần Hạo chỉ đành cười khan.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên mấy tiếng.
Là Lý Chấn Quốc gọi điện đến.
“Cậu Trần, cậu đã đến chưa?”
“Anh Chấn Quốc, em đến rồi đây, hiện đang ở sánh ngoài của sơn trang!”
Trần.
Hạo thần nhiên nói.
“Vậy được, bọn tôi lập tức qua đó đón cậu! Còn có cả cục trưởng Hoàng và bội trưởng Tống của Bộ Giáo dục, họ vừa nghe nói cậu muốn đầu tư vào các dự án.
công Ích và một số lớn các dự án về thương mại thì đã gấp gáp muốn được gấp cậu!”
*Ồ… vậy được thôi!”
Trần Hạo không ngờ mấy vị cục trướng lại tới nhanh như vậy.
‘Vừa nói, Trần Hạo vừa tắt điện thoại.
Mà mấy người bên phe cậu Khang khá hoảng hốt nhìn Trần Hạo.
“Tên ngốc này giả vờ cũng giống thật lắm, định mệnh, còn mở miệng gọi anh ‘Chấn Quốc nữa, người không biết còn tưởng cậu ta và tổng giám đốc Lý quen biết nhau thật!”
Mấy cô gái khinh thường nói.
“Trần Hạo, tôi không ngờ bây giờ anh lại trở thành kiểu người như vậy, thú thật, anh trở nên như vậy tôi thật sự rất vui, sau khi chia tay tôi, anh xem lại bản thân đi, anh trở nên thấp hèn đến mức nào? Ha ha ha!”
Dương Hạ lại cảm nhận được một loại khoái cảm khác.
‘Cô ta thích nhìn cảnh Trần Hạo mất mặt xấu hổ, bị tất cả mọi người cười nhạo.
Thậm chí, Trần Hạo càng thấp hèn, cô ta càng hưng phấn Như vậy có thể chứng minh quyết định của cô ta là đúng, quyết định bó rơi Trần Hạo là đúng, Còn Trần Hạo sau khi bị cõ ta vứt bỏ, phải càng ngảy càng kém cỏi mới đúng! Ngay lúc Dương Hạ định gọi mấy người bảo vệ đi vào ném Trần Hạo ra ngoài, để cô ta quay video ghi lại cảnh đó.
“Hạ Hạ, cậu Khang, mọi người mau xem kia, bên kia sao lại có nhiều người chạy đến chô này vậy? Người đứng đầu, có phái là tổng giám đốc Lý hay.
không?”
“Đúng vậy, không chỉ tổng giám đốc Lý thôi đâu, còn có cả cục trướng Hoàng.
và bộ trưởng Tống, đều là những người có tiếng ở Kim Lãng, bọn họ vội vã chạy.
đến sánh trước lâm gì? Đệch, người đi sau củng không phái là cha cúa tôi sao? Ông ấy sao cũng đến đây?”
Đỗ Khang tức khắc sợ đến trắng xanh cả mặt.
Gia định anh ta làm về thương mại quốc tế.
Lúc đầu là dựa vào tập đoàn thương mại Kim Lãng để lập nghiệp, bây giờ đã trở thành một trong những nhà thế phiệt tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Kim g.
Địa vị dĩ nhiên tôn quý.
Tuy răng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.
Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phổ thương mại Lý Chấn.
Quốc.
“Chuyện gì vậy kìa?”
.Đỗ Khang bị dọa chết trân.
Dương Hạ nhìn thấy đội ngũ đang tiển đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.
Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả cũng đều mù mỡ, vội đứng lùi sang một ‘ Chỉ có Trần Hạo ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sánh lớn.
“Trần Hạo, anh cố ÿ đến gây chuyện sao, tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhin tình hình này, nhất định là có nhãn vật máu mặt đến đây, anh mau biển đi đi!”
Dương Hạ sốt ruột hô hào.
Trần Hạo lại đứng yên không có phản ứng nào.
Bảy giờ muốn thuyết phục cũng không côn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đảm người đã bước vào trong sảnh lớn.
“Xin chào tổng giám đốc Lý.”
Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vâng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần.
này thế nào cũng bị mắng.
Nhưng đám người Lý Chẩn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.
Lý Chấn Quốc đi thắng tới trước mặt Trần Hạo, kính cẩn cười nói: “Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..”
‘Chí một tiếng gọi “cậu Trần”
, không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng, Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy.
“Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gi? Cậu Trần?”
Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một đòn xuyên tim.
Lý Chấn Quốc tiếng tăm lẫy lừng mà lại kính cẩn nghiêng mình trước Trần Hạo.
Lễ nào những lời Trần Hạo nói lúc nấy đều là sự thật, anh ta đúng là cậu ấm nhà giàu giấu giếm thân phận thật? Trời ạt Nhóm nhân viên nữ côn lại thì ngạc nhiên đến mức miệng há hốc, tưởng như ©ó thể nuốt trôi một quả trứng ngông vậy.
‘Càng không nói đến tên Đồ Khang đang đứng một bên khó nhọc nuốt nước miếng.
“Đúng vậy, cậu ấy chính là chú tịch đứng phía sau điều hành phố thương mại Kim Lãng, cậu Trần – Trần Hạo.
Ô hay? Các cô còn không mau ra ngoài, ai cho các cô đủng đây nói chuyện? Trịnh Duyệt đâu: Lý Chấn Quốc nhìn thấy đám tiếp tân dưới trướng mình không biết lễ phép như.
vậy, lập tức muốn tìm Trịnh Duyệt đến giải quyết.
Nhóm tiếp tân nữ này đều là người mà đích thân Trịnh Duyệt tuyển vào.
Mấy người tiếp tân có năng lực như Trịnh Duyệt vừa nãy theo Lý Chẩn Quốc.
bận bịu chuyện sắp xếp tiệc rượu, lúc này mới đi tới đại sảnh.
Nghe thấy mấy lời này, Trịnh Duyệt nghiêm mặt, giơ tay giáng thẳng cho Dương Hạ một cái tát.
“Lùi ra phía sau cho tôi!”
Lâm việc ở sơn trang, tuy rằng ngoài mặt vinh quang, nhưng nhất thiết phải có quy củ! Dương Hạ bị cái tát này đánh cho tỉnh lại. ngôn tình ngược
Là thâu! Đến tận khi cô ta cảm thấy được nỗi đau từ cái bạt tai đó, cô ta mới biết đây không phải là mơ.
Hết tháy đều là sự thực! Trần Hạo là công tử con nhà giàu, vô cũng giàu, là người mà không phái mà những kẻ như cậu Khang hay Lục Thần gì đó có thế sánh bãng! Anh ta là chủ tịch đứng sau cả phố thương mại.
Nói vậy, anh ta chính là người giàu số một thành phố Kim Lăng, thâm chí nói rằng là nhà giàu của cả nước cũng không quá đáng.
Tim của Dương Hạ lúc này thật có cảm giác như sắp nứt toạc.
Có phải nếu cô ta và Trần Hạo chia tay muộn ba ngày, thì lúc này cô ta chính là một phú bà giàu sụ rồi phải không? Dựa vào tình yêu của Trần Hạo dành cho mình thì điều đó hoàn toàn có thết *Cậu Tiần, mời cậu vào phòng riêng tôi đã sắp xếp, tôi sẽ giới thiệu cặn kẽ cho.
cậu…”
Lý Chấn Quốc đưa tay ra làm một tư thế mời Trần Hạo gật gật đầu.
Anh nhìn thoáng qua nhóm người Dương Hạ đang trợn mắt há mồm.
Trả cho Dương Hạ một đòn đau như vậy, trong lòng anh thoải mái không? Kỳ thật trong lòng Trần Hạo bây giờ không có quá nhiều cảm xúc.
Chỉ có vậy mà thôi.
“Được rồi, chúng ta vào thôil”
Trần Hạo dời mắt.
Rồi chuẩn bị bước vào bên trong.
“Đứng lại đó cho tôi!”
Dương Hạ bỗng nhiên rổng lên một câu.
Trần Hạo theo quán tính bị giọng của cô ta dọa cho một trận.
Sau đó liền thấy Dương Hạ vọt qua bên này.
Nhưng mà không phải chạy đến chỗ mình, mà là tiến đến trước mặt Trịnh Duyệt.
“BổpI”
Dương Hạ giơ tay tát cho Trịnh Duyệt cái tát, còn xuống tay rất nặng.
“Cô… Dương Hạ, cô dám ra tay đánh tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu!”
Trịnh Duyệt có.
chút chưa kịp hoàn hiồn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác đánh.
Khuôn mặt Dương Hạ vì tức mà trướng đỏ lên, trên mặt hiện rõ mấy chữ không phục nói: “Đánh cô đó, sao tôi lại khóng dám đánh cơ chứ!”
Nói thi chậm mà xáy ra thì nhanh, báo vệ đã nghe thấy tiếng gọi của Trịnh.
Duyệt, chạy đến định tóm lấy Dương Hạ “Ai dám động vào tôi, các người có biết tôi là ai không hả?”
Dương Hạ đột nhiên quát to.
*Nói cho các người biết, tôi là bạn gái của Trần Hạo, tôi chính là bạn gái của cậu Trần chú của mấy người, các người dám đụng đến một sợi tóc của tôi xem xeml”
Dương Hạ nầm chặt bàn tay thành nắm đấm.
Người bạn trai cô ta quen hơn hai năm ròng, sau khi cha tay, cô ta mới biết được anh là người có tiền.
Dương Hạ không cam lòng, cô ta không cỏ được cái gì sất! Còn ăn tát! Cô ta không cam tâm! “Gì cơ? Bạn gái?”
Bảo vệ nghe xong những lời ấy, phút chốc chần chữ không dám nhúc nhích.
Đôi mày rậm của Lý Chẩn Quốc cũng nhíu lại.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Hạo.
Thật tình, Trần Hạo cũng bị Dương Hạ làm cho đờ ra rồi, cô ta có phải điên rồi không? Trần Hạo lạnh nhạt nỏi: “Đó là trước kia, bây giờ không phải nữa!”
Nếu đã nói toạc ra thân phận của mình với Dương Hạ, tức là Trân Hạo đã chắc.
chân sẽ cất đứt toàn bộ với Dương Hạt Nói xong lời này, anh liền quay người bước đi.
Lý Chấn Quốc hiểu được ý của Trần Hạo, nhìn sang mấy người bảo vệ phất phất tay, ý báo lôi cô gái Dương Hạ đi ra ngoài.
“Trần Hạo, anh là tên khốn kiếp, kẻ võ lương tâm! Anh đã quên khi bản thân không một xu dính túi, là ai đã ở cạnh anh vượt qua hai năm khó khăn đó, anh luôn cảm thấy mình đơn phương trả giả, tôi chia tay anh là lỗi của tôi, nhưng còn anh, anh có nghĩ đến hai năm tôi ở bên anh hay không, tôi đâu có ép anh.
phải mua đồ xa xỉ cho tôi, tất cả là do anh tự nguyện cơ mà!”
“Còn nữa, khi đó không có một cô gái nào thèm để ý đến tên khố rách áo ôm như anh, chỉ có Dương Hạ này, tôi cùng anh tán bộ quanh trường học, cùng anh đến căn tin ăn cơm, tay nâm tay, lần đầu tiên hẹn hò, anh tự ti không dám nắm.
tay tôi, là tôi chủ động cầm tay anh, bây giờ anh lại đối xử với tôi như vậy sa0?77″ Dương Hạ bị bảo vệ lôi đi, vẫn cổ gào khóc.
Trần Hạo đã sắp bước vào sơn trang, nghe những lời của Dương Hạ, anh lại bất giác dừng bước.
Tại sao từ trước đến giờ Trần Hạo đối với Dương Hạ vẫn luôn là yêu hận đan xen? ‘Chính bởi vì một lần lại một lần những hình ánh trong quá khứ tái hiện lại trong đầu anh, bất kế Dương Hạ đối với anh như thế nào, Trần Hạo đều hi vọng Dương Hạ sống thật tốt.
Lúc này, Trần Hạo bị một tràng lời của Dương Hạ đâm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng, anh chậm rãi quay đầu lại