Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Nguồn: Vastarel Chương 562: Chúng ta muốn tìm người Tuy là ban đêm, nhưng Trần Hạo có thể nhìn rõ ràng.

Người bị truy đuổi là một người đàn ông trung niên bê bết máu, đang lái Hạo nô cấp tốc về phía Trần Hạo từ xa, cả chục người cùng đồng bọn đang đuổi theo liên tục.

thậm chí ngay cả gọi điện thoại báo cảnh sát đều không có, nơi này vốn dĩ bờ biển hẻo lánh càng không có 1 bóng người, chỉ có Trần Hạo vẫn thản nhiên đi dọc bờ biển.

Trần Hạo nhíu mày nhìn những người này đuổi tới đây, lại bị Lý Nhã Lệ cắt ngang, Trần Hạo cảm thấy có chút khó chịu.

Người đàn ông trung niên bê bết máu này thấy không còn đường chạy trốn, liền hướng đến phía Trần Hạo để chạy trốn.

“Mau! Đưa điện thoại cho tôi! Anh ơi, đưa điện thoại cho tôi!”

Sau đó hắn giẫm lên chỗ vùng nước cạn, cấp tốc chạy tới, cũng đối Trần Hạo vẫy gọi hô to.

Trần Hạo lúc đầu không vui, tự nhiên cũng sẽ không phản ứng với hắn.

Đúng lúc này, từ trong rừng rậm xung quanh bờ có mấy người lao ra, cộng thêm mấy người đuổi theo, thấy người đàn ông trung niên này chạy không kịp nữa, bọn họ lần lượt chạy tới, một gã nhìn thấy Trần Hạo nhưng không có chạy trốn, vì vậy anh ta lập tức bước đến gần Trần Hạo và hét lên: “gia gia đang có việc! Tiểu tử thối! Cút ngay.”

Trần Hạo lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì, một thanh niên phía sau thấy Trần Hạo thờ ơ liền cầm đao (Đồ Long Đao) chém tới, Trần Hạo trừng trợn mắt nhìn phẫn nộ, bọn này nhìn thấy củng khiếp sợ một hồi rồi mặc kệ là ai như thế nào liền chém.

Muốn chết! Trần Hạo khẽ nhúc nhích, hắn đã tránh được một đòn.

Tên thanh niên này còn chưa có chặt tới Trần Hạo, chỉ nghe thấy “Buz, buz”


hai tiếng, sau đó liền phát giác mình đã bay lên.

Vừa dứt xuống đất, liền lại nghe thấy chân của mình răng rắc một tiếng, muốn sờ sờ miệng của mình, lại phát hiện tay đã không động đậy, lúc này mới phát giác mình mất cả răng, toàn bộ đều bị đánh rụng.

Tay chân thế mà toàn bộ gần như bị đứt đoạn, trong đó một cái tay cùng một chân là bị vỡ nát đứt gãy.

Tất cả những người bên cạnh nhìn Trần Hạo như nhìn quái vật, tên cầm đầu thấy tư thế không đúng, cũng không thấy bên kia làm thế nào, chỉ thấy người kia đạp chân mình vài cái.

Người đàn ông ngã xuống đất, tứ chi đứt lìa, dường như lần này anh ta đã gặp phải quỷ.

Hơn nữa, người thanh niên tưởng như vô hại này, hạ thủ tàn nhẫn vô cùng, vừa ra tay liền đem thủ hạ của mình biến thành tứ chi toàn đoạn, so với mình hung ác nhiều.

Bởi vì Trần Hạo đã giết củng nhiều người! “Vị huynh đệ kia, xin lỗi, lần này là chúng tôi không đúng.

Chúng tôi đi..”

Hắn lễ phép nói với Trần Hạo, sau đó nói với đám thanh niên cầm đao (bá vương đao) sau lưng.

Người đàn ông trung niên đầy máu vốn tưởng rằng mình nhất định phải chết, thế nhưng lại gặp phải chuyện tốt như vậy, những người đuổi theo hắn lại chủ động muốn rời đi, xem ra tài sản của hắn đã được lưu lại, nhưng Trần Hạo buôn lời một câu khiên mọi người rùng mình.

“Ta có nói để các ngươi đi sao?”

Trần Hạo giọng nói lạnh như băng.

Nghe Trần Hạo nói xong, mấy tên định rút lui lần lượt bắt lấy người kia, thì lo lắng nhìn Trần Hạo, nếu không phải Trần Hạo hắn vừa rồi động thủ, thì bọn họ không thể không đánh nhau, giờ bọn chúng muốn đi, nhưng Trần Hạo vẫn không cho phép.

“Ngươi muốn cái gì?”



Nam tử to lớn có hình xăm rồng trên cánh tay dẫn đầu nói, nhưng vẻ mặt rất căng thẳng, người khác không biết, hắn biết, hắn biết một số gia tộc võ lâm cổ đại.

Người ta nói rằng khả năng có thể đánh hàng chục, hàng trăm không phải là vấn đề.

“Các ngươi phá hỏng tâm tình của ta, mỗi người đánh gãy một chân hoặc là một cái tay.”

Trần Hạo nói với mọi người “Cái gì? Đừng quá đáng.

Chúng ta kính ngươi là Hạoo nhân, cũng đừng quá không biết điều.

Hừ!”

Người đàn ông đứng đầu nói ngay lập tức hung ác.

“Ồ, vậy thì hai …”

Trần Hạo chưa kịp dứt lời, đã nhìn thấy một thanh niên gầy gò chừng hai mươi tuổi đang ‘nhấp’ một cái, anh ta vặn vẹo một cánh tay.

(tự xử còn hơn là mât nhìu hơn 1 J) “Ngươi làm gì vậy?”

Người đàn ông dẫn đầu nhìn chằm chằm vào người thanh niên gầy gò bị gãy tay và hét lên ngay lập tức, nhưng người thanh niên không nói gì.

Đôi mắt hắn hiện lên vẻ kinh hãi, hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi, hắn có thể nhìn rõ ràng ánh mắt của người đó.

Sát khí đùng đùng như thế nào.

Khí tức của hắn chỉ đại diện cho hai chữ, đó là sat khí giết người.

Khiến người không rét mà run.

“Ngươi củng không tệ, đứng qua một bên đi..”

Trần Hạo liếc mắt nhìn thiếu niên, nhẹ nói.

“Những người còn lại hãy tự đoạn 2 tay hoặc 2 chân …”

Trần Hạo chưa kịp nói xong, người dẫn đầu này đã lao nhanh tới, mấy người phía sau, trừ cậu em trai vừa rồi đều theo anh chàng này lao về phía Trần.

Hạo.

Trần Hạo khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt, không lùi mà tiến tới, xông vào mấy người ở giữa, quyền đấm cước đá, chỉ nghe “Răng rắc”

, “bạch bach”

, trong nháy mắt vang lên.

một vài người và gã nằm trên mặt đất Đồng dạng gãy hết cả tay chân, gãy hết răng, thậm chí còn có một vết nát cả tay chân.

Mấy tên nằm trên mặt đất đau đớn sắp ngất đi, nhìn Trần Hạo như yêu quái, người này thực sự là ai mà lại tồn tại như vậy.



Trần Hạo không thèm để ý đến những người dưới đất này, cũng không thèm quan tâm đến những người sống hay chết này, ngược lại phủi tay tiếp tục tự mình cất bước, coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Vị huynh đệ kia! Tạ ơn! Cám ơn ngươi!”

Mà người đàn ông trung niên mặt đầy máu lúc này mới đi tới, chắp tay, cung kính nói với Trần Hạo.

“Tại hạ Dương Vệ, là người Hải Thành, lúc ra ngoài, bị bọn hắn truy lùng ám hại, may mắn gặp huynh đệ, bằng không, ta liền xong đời!!”

Dương Vệ bị thương nặng, nhưng hiện tại hắn rất cảm kích.

“Ta không có ý muốn cứu ngươi, ngươi không cần phải cám ơn ta!”

Trần Hạo nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn lai lịch của Trần Hạo, Dương Vệ cảm thấy người này quá phi thường.

Đặc biệt là khí chất đó.

“Ngài ở lại một lát, ngài đến Hải Thành của chúng tôi, ngài tới đây tham gia yến hội biển trời do Minh gia tổ chức phải không?”

Dương Vệ hỏi.

Giọng điệu rất tôn trọng.

“Minh gia? Biển trời thịnh yến?”

Trần Hạo trong lòng âm thầm đoán.

Minh gia này chính là Minh gia truy lùng Triệu Nhất Phàm, hai viên ngọc phù cũng bị Minh gia cướp đi trong mộ Hải Vương.

Mình đi chuyến này đến, cũng đích thực là muốn tìm đến cái này Minh gia, cùng bọn hắn làm cái giao dịch.

“Tiên sinh, ở đây ta rành nhất, nếu như tiên sinh có hứng thú đi biển trời thịnh yến tiệc, hoặc là đi Hải Thành nơi nào, ta có thể...

Khụ khụ!”

Chưa kịp nói xong, Dương Vệ đã ho dữ dội.

Trần Hạo liếc hắn một cái: “Ngươi nên tìm một chỗ chữa thương!”

Nói xong, Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Hải Thành rực rỡ phía xa, sau đó nhấc chân đi về phía đó … “Mau tới tiếp ta!”

Dương Vệ chạy đến một buồng điện thoại và gọi.


“Dương tổng, anh … Anh bị thương! Tôi sẽ phái người đến bệnh viện gần nhất ngay lập tức!”


Có người điện thoại kính cẩn nói.


Còn Dương Vệ nhìn chằm chằm hướng Trần Hạo lo lắng kêu lên: “Không, vết thương này của ta sẽ không giết chết ta.


Đến đây! Ta dường như đã nhìn thấy người đó, và thậm chí đó là anh ta!”

Advertisement
';
Advertisement