Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Nguồn: Vastarel Chương 568: Người phụ nữ bị thương “Ở đây ở đây!!”

Ông cụ bị chảy máu, nhưng không còn cách nào.

“Lại đây, lấy bản đồ của Hải vương cung ra!”

Ông xua tay.

Ngay sau đó, bản đồ của Hải vương cung đã được lấy ra.

“Còn dược liệu tối nay ta đưa cho ngươi, cũng mang theo!”

Trần Hạo lại nói.

“Vâng!”

Ông già chua chát nói.

Chỉ là tống tiền hắn 2 tỷ cộng với những dược liệu này, thế nhưng người này đã chiếm hết Minh gia.

Tất cả người Minh gia đều tràn đầy căm hận, lại giận mà không dám nói gì.

Trần Hạo nhận lấy những thứ này, xoay người rời đi.

“Thằng khốn, ngươi coi ngươi là người nào, đi chết đi!”

Đột nhiên, một đứa nhỏ của Minh gia nhảy ra.

Hắn trực tiếp lấy ra một thanh súng, hướng về phía Trần Hạo đầu bóp cò.

Bùm! Tuy nhiên, khi tiếng súng vang lên, Trần Hạo vẫn chưa ngã xuống đất.

Bởi vì Trần Hạo chuyển tay, trực tiếp đem đạn kẹp lấy.

“Cái gì?”


Mọi người lại kinh hãi.

Đôi mắt của đứa trẻ càng mở to, và khuôn mặt của nó trông thật lạ thường.

Lúc sau, thấy cổ tay Trần Hạo hơi run lên.

Ầm! Có một tiếng ồn kinh tởm.

Máu bắn tung tóe, và đầu của người thanh niên đã vỡ tung! Người Minh gia kinh hãi, khiếp sợ.

Trần Hạo không nói, liền đi tiếp.

Những vị đại sư kia không dám động tay động chân.

Trần Hạo đi tới một bên trung niên đại sư, nhìn một chút bàn tay của hắn.

Vừa rồi, hắn hẳn là nghĩ từ khía cạnh, đem chưởng này bổ vào trên đầu mình.

“Đây là Thiết Sa Chưởng?”

Trần Hạo tò mò hỏi.

“Vâng! Đại sư!”

“Ngươi luyện bao lâu? Hiệu quả như thế nào?”

Trần Hạo hỏi.

“Hai mươi năm khổ luyện, có thể chẻ tảng đá!”

Đại sư kia vã mồ hôi, nuốt nước bọt một cái.

“Không tệ!”

Trần Hạo lộ ra vẻ cảm kích, vỗ vỗ vai ông ta rồi rời đi … Phù! Ngay khi Trần Hạo rời đi, mọi người thở ra một hơi dài.

Còn ông cụ là nước mắt tuôn đầy mặt, đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Ông nội!”

Minh Châu cũng kinh hãi.

“Bụp!”



Ông lão giơ tay tát vào mặt đứa cháu gái yêu quý.

“Việc tốt ngươi làm, đối với Minh gia của chúng ta kích động tồn tại như vậy sao! Hơn nữa, hắn là có mục đích, có cơ sở từ trước!”

ông cụ khóc nói.

“Không hổ là, quỷ đại sư ba năm trước,tiên đoán chúng ta Minh gia gặp nạn!”

Nói về Trần Hạo, anh ta đi bộ về Dương gia.

Bây giờ đã có bản đồ đến Hải vương cung, và khi đội của gia tộc đến, họ có thể lên đường.

Câu chuyện giữa người phụ nữ áo trắng và cổ mộ thần sẽ giải đáp những bí ẩn này ra sao! Còn có huyền huyễn đại sư, ngày mai gặp lại, Trần Hạo nhất định phải xem hắn có thật sự như trong truyền thuyết không! Trần Hạo trong lòng kích động.

Trong khi đi bộ.

Nhưng nghe thấy một giọng nói yếu ớt trong khu rừng bên đường.

Như một người phụ nữ.

“ừm?”

Trần Hạo khẽ nhíu mày.

Sau đó chuyển đi nơi khác.

Chắc chắn, có một người phụ nữ đang nằm trong khu rừng rậm, cô ấy mặc đồ đen.

Hơn nữa, vùng bụng dường như đã bị thương nặng, máu vẫn không ngừng chảy.

Điều khiến Trần Hạo ngạc nhiên hơn cả chính là gương mặt của cô.

Cô có làn da sáng và các đường nét xinh đẹp.

Lúc này, đôi mắt khẽ nhắm lại, có vẻ ôn hòa hơn một chút.

Gương mặt đẹp chuẩn phương Đông.

“Ngươi...

Ngươi không sao chứ?”

Trần Hạo hỏi.

Thử bắt mạch cho cô ấy, có vẻ như cô ấy hôn mê vì mất máu quá nhiều.

Nếu cứ kéo dài như thế này, thật sự sẽ có chuyện xảy ra, thật may là đã đụng phải cô! Trần Hạo bồng cô đi thẳng vào Dương gia.

Chờ đến sáng hôm sau.

Cổ Vũ Tiêu chậm rãi mở mắt ra, mùi thuốc phảng phất trong hơi thở, nơi lọt vào mắt dường như là một căn phòng sang trọng.

“A!”

Chỉ khi Cổ Vũ Tiêu chậm rãi ngồi dậy, mới phát hiện thân thể của mình … Phần thân trên đã được mặc một bộ đồ ngủ, và vết thương ở bụng cũng đã được băng bó kỹ.

Trên đùi cũng có quần áo mới.

Con gái, đối với mấy cái này sự tình đều đặc biệt mẫn cảm.

Đặc biệt, Cổ Vũ Tiêu vẫn luôn rất truyền thống.

Cô lê thân thể đứng dậy, vừa mở cửa liền nhìn thấy một khoảng sân.

Một người đàn ông trẻ đang xem xét mọi thứ trong sân.

Móc áo bên hông, treo quần áo của anh.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Người thanh niên vừa uống trà vừa xem một bức vẽ.

“Là ngươi giúp ta đổi quần áo?”

Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Hạo, khẽ cắn môi đỏ mọng.

“Ừm!”



Trần Hạo gật đầu.

“Vậy ngươ….i! Ai bảo ngươi thay cho ta!”

Cổ Vũ Tiêu ánh mắt lạnh lùng.

“Nếu không chạm vào ngươi, ngươi sẽ chết! Cũng may tối hôm qua gặp được ta, ngươi chỉ còn lại nửa mạng!”

Trần Hạo nói “Quần áo trên người tôi, và đồ lót của tôi…”

(toang rồi, thấy hết rồi J) “Ta làm sao có thể chữa khỏi cho ngươi nếu không thay đồ!”

Trần Hạo nói “Đồ chó đẻ!”

Ngay khi giọng nói của Trần Hạo cất lên, cảm nhận được làn gió mát sau lưng.

Một chậu hoa đã bị bay mất Trần Hạo đưa tay bắt lấy.

“Ta vừa pha trà, ngươi có thể dừng một chút!”

Trần Hạo cứng họng.

Người phụ nữ này tuy có ngoại hình ưa nhìn ngang ngửa với chị Lam nhưng tính tình lại quá nóng nảy.

Đúng lúc này, cửa ngoài Trần Hạo được mở ra.

Vài người giúp việc lần lượt bước vào.

“Thưa ngài, Dương tổng, xin mời vào đại sảnh thảo luận!”

Mấy cái người hầu nói.

Nơi Trần Hạo ở đương nhiên là do Dương Vệ an bài, không có thêm người đến quấy rầy.

Trần Hạo nói gì đó rồi nhận.

Rồi cô hầu gái lại nhìn người phụ nữ: “Ôi, chị, sao chị lại xuống giường, chúng tôi mới băng bó vết thương cho chị, chị vẫn chưa được nhúc nhích!”

Những người giúp việc nói.

“Là các ngươi giúp ta băng bó, vậy quần áo ta?”

Cổ Vũ Tiêu hỏi.

“Đương nhiên cũng là chúng tôi giúp cô đổi, chính là ngài tiên sinh này đem cô trở về!”

Cô hầu gái nói.

Nói như vậy, ta trách oan hắn! Cổ Vũ Tiêu trong lòng nói, không khỏi liếc nhìn Trần Hạo.

“Không phải ngươi, ngươi tại sao phải thừa nhận?”

“Ta không có thừa nhận, là chính ngươi coi là như vậy!”

Trần Hạo lắc đầu cười khổ.

“các ngươi lại giúp cô ấy đổi thuốc.

Nhớ kỹ, tác dụng của loại thuốc này không được quá ba giờ, mục đích là làm cho bụng cô ấy sau khi lành lặn, không để lại sẹo!”

Trần Hạo khẽ cười.

“Được rồi tiên sinh!”

Sau đó Trần Hạo gật đầu cười với Cổ Vũ Tiêu, liền rời đi.

“Tại sao khi nhìn thấy người này, tôi lại có cảm giác thân thiết không thể giải thích được? Có phải vì anh ta đã cứu tôi không?”

Nhìn bóng lưng Trần Hạo rời đi, Cổ Vũ Tiêu không khỏi thầm nói trong lòng.

“Chị ơi, chị thật đẹp, chị là người con gái đẹp nhất mà chúng tôi từng thấy trên thế giới này!”


Những người hầu gái nói với vẻ ngưỡng mộ chân thành.


Cổ Vũ Tiêu khẽ gật đầu, trên mặt xih đẹp thoáng hiện lên một tia ửng hồng: “Cảm ơn lời khen của chị! Cảm ơn các chị đã cứu em!”


“Chị ơi, chị bị thương thế nào? Tối hôm qua nghiêm trọng quá, tiên sinh nói vết thương ở bụng không phải vết thương sắc nhọn bình thường gây tổn thương.


Mấy cái hầu gái dìu nàng đi vào, không khỏi ngạc nhiên hỏi...

Advertisement
';
Advertisement