Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Chương 619: Ngươi giúp chúng ta chụp tấm hình chiếu đi Buzz! Tiếng động cơ réo rắt.

Lambo xoay vần với gió và những chiếc lá rơi rồi đột ngột dừng lại.

Và nó chính xác là sự xuất hiện của chiếc xe này.

Bầu không khí của toàn bộ khung cảnh bị đóng băng trong giây lát.

“Cái này, cái này … Lamborghini Reventon?” Trên gương mặt ai cũng không giấu được sự bàng hoàng.

Dường như cảnh tượng trước mắt chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy giấc mơ đã không còn gì nữa.

Reventon, 18 triệu.

(đậu mịa chính xác 18tr200 nhá) J Thuở ban đầu, chiếc xe sang của giới trẻ giàu có bí ẩn là Reventon phiên bản giới hạn, 18 triệu.

Và bây giờ, đó chính xác cùng một cái.

Đây giống như một Truyền Thuyết, tất cả mọi người đều mong chờ từ lâu, đều cảm thấy điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Nhưng một ngày nọ, Truyền Thuyết này đột nhiên trở thành hiện thực.

Và ngay trước mặt bạn.


Lục Thiếu cũng ngẩn người.

Cảm thấy không biết phải làm gì.

“Cái này, cái này, thật sang trọng!” Lục Thiếu gia thầm nói.

Chuẩn bị rời khỏi chỗ đậu xe.

Còn Trần Hạo, xuống xe.

Các cô gái đều hét lên một cách cuồng loạn.

Nhiều em cho tay vào miệng, (hehe J) một số rờ vào mặt.

Quá rung động, quả thực là! “wow, Wechat của anh là gì vậy anh?” “Anh hai, anh có bạn gái chưa?” Các cô gái vây quanh và nói.

“Đại thiếu, chúng ta đi ngay!” Cũng có những chàng trai nhanh chóng muốn rời xe để nhường đường.

“Chờ một chút!” Trần Hạo nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng.

Tất cả mọi người bị âm thanh này làm cho say, cả người trong phút chốc chấn động, đóng đinh tại chỗ! “Ta hỏi ngươi, so sánh những thứ này ở đây có ích lợi gì?” Trần Hạo lạnh lùng nói.

Lúc này, một số nam sinh cúi đầu không nói nên lời.

“Nếu ngươi có tiền, sẽ có người giàu hơn ngươi.

Khi ngươi cảm thấy mình giàu hơn người khác, sẽ có những người gấp vô số lần của ngươi.

Đừng nên đem ra so sánh và nên hạ thấp đi a?” “Với tất cả thực lực này, hãy để dành thời gian cho gia đình, cho người yêu đi.



Sao lại chạy vào đây khoe mẽ?” Trần Hạo nhẹ nói.

Khuôn mặt của một số cậu bé đều đỏ bừng, và họ gật đầu rất nặng nề.

“Đúng vậy, vẫn là vị thiếu gia này tốt, Lục Thiếu Dương thiếu cái gì, làm sao có thể so với thiếu gia này?” “Thiếu gia, tôi hiện tại nhìn thấy ngài, mới biết được cái chân lý, ngài nói đúng!” Một số cô gái đến gần Trần Hạo, một số cô gái nhìn Trần Hạo, trong mắt có nước.

Nói một cách trìu mến.

“còn có các ngươi!” Trần Hạo đẩy một cô gái đang cọ vào người anh ra.

Chỉ vào họ một cách lạnh lùng: “Nhìn xem các ngươi mặc đây đều là cái gì? Chính là nói ngươi, chỉ mặc một áo thun 1 dây, phía dưới đều lồi cả mỡ? Con gái nhà ai, không biết xấu hổ!” (chửi hay lắm a zai J) “cái kia cái kia, cô còn cường điệu hơn nữa.

mặc áo thiếu vãi à, đúng không? Cô tiết lộ mọi thứ cho người khác xem, vậy cô không cảm thấy xấu hổ à!?” Trần Hạo gần như phát điên.

Nhất là khi thấy nhóm trai gái này trong hội sùng bái tiền bạc.

Trần Hạo chỉ muốn nói với bọn họ rằng, hãy trân trọng người trước mặt, mọi thứ trước mắt,đừng để khi không còn gì thì hối hận.

Lúc đầu, Trần Hạo chỉ nói nhưng không thể dừng lại thoái mạ.

Một số cô gái thậm chí còn bị Trần Hạo mắng mỏ.

“Đi hết đi”

Trần Hạo xua tay xua đuổi tất cả những người này.

Đậu xe một mình,và nghĩ rằng cái gì đang xảy ra trong xã hội bây giờ? Có tiền không tầm thường à! Nếu tiền có thể làm được gì, không cần phải tìm kiếm như thế này nữa.

Nhìn về phía khuôn viên, Trần Hạo muốn tiếp tục đi tìm người có thể chất chí âm, rồi cất bước đi vào sân trường..

Những gì xảy ra vừa rồi chỉ là một tình tiết.

Sau hai năm, trở lại trường học, Trần Hạo trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

Có một câu nói, cuộc đời giống như một vòng tròn, quay đi quay lại, dù nghèo hay giàu thì cuối cùng, bạn vẫn luôn quay về điểm xuất phát ban đầu.

Lúc trước mọi thứ như vậy.

Nó bắt đầu ở đây.

Mình ở đây, đạt được là Trần gia người thừa kế thứ nhất.

Cũng chính tại đây, đã gặp được cô gái yêu thích nhất..

Quán trà sữa ngay cổng khuôn viên vẫn còn đó, chủ quán vẫn vậy.

Nhớ lúc Tô Đồng Hân mua trà sữa vì không mang theo ví mà tự mình trả tiền cho cô ấy, đó là lần gặp đầu tiên.

Khi đó, tình yêu với Tô Đồng Hân rất thuần khiết.

Không có gì kinh thiên động địa, và không có gì chua xót.



Đó là, tôi thích bạn, bạn thích tôi, và tôi muốn ở bên bạn, rất thuần khiết.

( tình yêu là phải như vậy.

tiểu tị gọi 2 cô đào thật đẹp J) Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đã qua đi.

Ngay cả Trần Hạo cũng có một loại hy vọng khác, chính là không làm người thừa kế Trần gia.

Tự mình làm một học sinh nghèo, Tô Đồng Hân cũng không khinh thường mình giàu có hay không.

Hai người ở bên nhau, tìm việc làm sau khi ra trường, hoặc đợi kiếm đủ tiền, mở quán trà sữa, cưới, sinh con, gia đình đẹp, điều đó thật tuyệt.

Chao ôi, nghĩ đến đây, Trần Hạo cười nhạt.

Làm thế nào biết rằng đang lo lắng khi đó! “Này này này! Anh chàng đẹp trai, anh ngây người năm phút rồi, có sao không?” Và đúng như suy nghĩ của Trần Hạo đang nhảy múa thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã đến với Trần Hạo vào một lúc nào đó.

Hắn quét tay trước mắt Trần Hạo, cười hỏi.

“Hả? Có chuyện gì vậy?” Trần Hạo quay lại nhìn cô.

“Phụt!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa không nhịn được cười.

Người đàn ông này thật ngu ngốc, ở đây ngây người, giữa ban ngày, nghĩ cái gì đâu? Cô gái nói: “Bạn cùng phòng của chúng tem định chụp ảnh phòng ngủ bên hồ.

Em muốn tìm người chụp cho chúng tem.

Anh đẹp trai, anh có thời gian không, đến chụp ảnh cho chúng em nhé”.

(ngon) Cô gái xinh đẹp khi nhìn Trần Hạo, mê mẩn Trần Hạo.

“ừ, được rồi!” Thấy cô gái nói chuyện, cô ấy đã đưa máy quay trước mặt rồi.

Trần Hạo không ngượng ngùng từ chối, bản thân đây không phải là xấu hổ.

“À, hãy cẩn thận, máy ảnh này rất đắt, nhân tiện, anh có biết sử dụng nó không?” Các cô gái nhìn Trần Hạo mặc quần áo bình thường, lo lắng anh sẽ không dùng đến nên tùy tiện hỏi.

“tôi biết!” Trần Hạo gật đầu.

Hiện tại hồ.

Có năm hoặc sáu cô gái, đang đùa giỡn.

Thời tiết hôm nay rất tốt, hai chị em đã đồng ý ra ngoài chụp ảnh rồi, chẳng phải là sắp bước vào năm thứ hai rồi, hay là để lại suy nghĩ cho sự nghiệp tân sinh.

Và xung quanh, tuy có người nhưng đa số là những cặp đôi đang đi dạo ven hồ, có người ôm nhau, có người hôn người này người kia hôn lại.


Không thấy xấu hổ khi nhìn thấy.


“Viên Viên có chuyện gì, tôi nghĩ cô ấy đã tìm được rồi, sao còn chưa đưa anh ấy qua?” “Lại đây, xem cô ấy có tìm được trai đẹp nào không!” Một cô gái mỉm cười vào lúc này.


“Phụt, tôi không nhìn thấy soái ca, chỉ là bình thường!” Một số cô gái lắc đầu.


“Được rồi,dừng suy nghĩ gì các ngươi, người ta là tới giúp chúng ta chụp ảnh, đối với người ta,phải chút tôn trọng chứ!” Đứng ở giữa, cô gái tóc dài đi đầu không khỏi mỉm cười.

Advertisement
';
Advertisement