Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Vastarel Chương 628: XE MỚI Mấy người đại hán nháy mắt vây quanh liền muốn động thủ.

Rõ ràng, họ thường xuyên làm những điều tương tự.

Cô gái cũng muốn lợi dụng bọn côn đồ bắt lấy Trần Hạo, trút giận bằng hai cái miệng bự của anh.

Không ngờ, tên cầm đầu vừa vội vàng chạy tới.

Trần Hạo giơ chân đá nhanh vào bụng anh.

Người đó chính là tên cầm đầu nặng một trăm cân.

Anh lập tức bay ra xa hơn 20 mét.

Nó va vào xe Hummer rất mạnh.

Với một tiếng nổ, tất cả các cửa sổ của Hummer bị vỡ vụn và vương vãi khắp sàn.

” Hả ” Cô gái giật mình, không khỏi hét lên.

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh cũng lập tức kinh ngạc.

Chỉ là một cậu bé nhà nghèo, nhưng không ngờ cậu lại có sức mạnh như vậy.

Số ít người còn lại không dám di chuyển nữa.

Bởi vì người vừa mới di chuyển, toàn thân anh ta co rút lại thành một quả bóng vì đau đớn, trong miệng phun ra bọt một cách điên cuồng.


Một cú đá, suýt chết.

Còn ai dám động nữa? Còn Trần Hạo thì nhìn thời gian Từ lúc xảy ra tai nạn giao thông đến giờ, cộng thêm chiếc xe bị chặn lâu như vậy, hiện tại đã hơn 9 giờ 40, thời gian đã thỏa thuận cũng trôi qua rất lâu.

Thẩm Nam chắc là rất lo lắng.

Điều con gái ghét nhất là đàn ông không giữ lời hứa.

Đây là lời Bạch Tiểu Phi nói ngày hôm qua.

Nó cũng gợi cho Trần Hạo nhớ đến bóng dáng mà Tô Đồng Hân chờ đợi chính mình ngày hôm đó.

Nếu anh thực sự không thể đến đó được nữa, thiện chí mà anh tích lũy ngày hôm qua sẽ không còn nữa.

Trần Hạo chột dạ.

Không, không thể dông dài ở đây được nữa! Trần Hạo ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Anh nhìn người đàn ông trung niên không dám động đậy.

Sau đó anh nhấc máy gọi cho Lý Chấn Quốc.

“Lý tổng, bây giờ anh phái người lái trực thăng tới.

Tôi đi dự tiệc sinh nhật.

Bị tắc đường, không có phương tiện đi lại cũng không tiện, tới nhanh lên ” Trần Hạo nói xong địa chỉ liền cúp điện thoại.

Với tình trạng kẹt xe như vậy, chắc chắn anh không thể đợi thêm được nữa.

Mà dùng thần hành pháp, Trần Hạo có thể rất nhanh tới đó.

Nhưng bây giờ anh ta không thể dùng nội lực được.

Đi bộ sẽ rất lâu mới tới.



Không thể nào, Trần Hạo chỉ có thể lái trực thăng.

“Máy bay trực thăng?” Còn rất nhiều người qua đường có chuyện tốt ở bên cạnh đều nghe rõ Trần Hạo vừa gọi.

Bọn họ sợ Trần Hạo chém gió nhưng không dám cười thành tiếng.

Nhưng bọn họ lại che miệng nhìn Trần Hạo như một kẻ ngốc.

“Người này bị ngáo đá à, lại còn gọi trực thăng tới nữa ” “Có thể do luyện võ nhiều quá, phát triển chân tay của chính mình, làm cho đầu óc bị ngáo đá nặng:)) ” Nhiều người đã bật cười.

Lúc này người đàn ông trung niên mới tỉnh lại.

Chết tiệt, sao lại có thể thua một đứa trẻ như vậy trên đời? Không thể nào! Người đàn ông trung niên nháy mắt.

Tranh thủ lúc Trần Ca xem điện thoại.

Hắn để những người đàn ông còn lại vây quanh anh ta.

Hắn lấy ra những con dao nhỏ trong tay, những con rất sắc.

Chuẩn bị trói Trần Hạo ngay tại chỗ! Cuối cùng, chỉ đợi người trung niên ra lệnh, bốn người đều rút kiếm ra! Bây giờ, một số người đã sẵn sàng.

Người đàn ông trung niên đôi mắt đỏ hoe, vừa định ra lệnh.

Ù ù ù …! Đột nhiên, có tiếng máy bay trực thăng bên tai.

Dường như có một loại ma lực, khiến không ít người chấn động.

Đông cứng.

“Trực thăng tới thật!” Người qua đường thậm chí còn la hét nhiều hơn.

Trên đường, nhiều người xuống xe nhìn lên trời, con Liệp Ưng khổng lồ bay lượn như một chiếc trực thăng đang hú còi chuẩn bị hạ cánh.

Khi gió thổi, đôi môi của người có thể đu đưa bị nứt.

Chiếc trực thăng bình thường màu đen Liệp Ưng đã tìm thấy vị trí của Trần Hạo.

Nó ngang nhiên đáp xuống chiếc xe do Trần Hạo đang đậu.

Ngớ ngẩn! Người đàn ông trung niên và cô gái đều chết lặng.

Bởi vì trên trực thăng có in một ít ký tự lớn, đó là Kim Lăng tập đoàn kinh doanh! Anh ta là người của tập đoàn công nghiệp Kim Lăng, thân phận không thấp! Chết tiệt! Quá ác.

Người đàn ông trung niên đổ mồ hôi lạnh.

“Trần Thiếu!” Một thanh niên bước xuống từ trực thăng.

Anh ta kính cẩn rời khỏi buồng lái.

“Thôi, anh lái xe về đi, mấy tên này ở đây gây rắc rối, anh điều tra thông tin, phạt chúng nó!” Trần Hạo cất điện thoại ra lệnh.

“Trần Thiếu đừng lo lắng!” Người đàn ông gật đầu.

Còn Trần Hạo thì chuẩn bị lên đường.

Nhìn thấy một người đàn ông to lớn cầm dao trên tay, hắn vội vàng giấu vào trong thắt lưng.

Trần Hạo liếc hắn một cái, hắn mồ hôi lạnh không dám nhúc nhích.

Một nụ cười ngượng ngùng hiện lên: “Trần … Trần Thiếu!” Bốp! Trần Hạo tát cho tên này một cái.



“Một người lớn như vậy, với một con dao, doạ ai vậy ” Trần Hạo lại im lặng.

Phần còn lại đương nhiên do thủ hạ xử lý.

Trần Hạo lái trực thăng phóng đi.

Chỉ có những người qua đường rung động dữ dội, than khóc không dứt.

Trần Hạo lái máy bay trực thăng, tự nhiên đường không cản trở.

Chẳng bao lâu, anh đã đến khách sạn Long Đằng Grand.

Tuy nhiên, Trần Hạo lại không đậu trực thăng bắt mắt ở tầng dưới, mà là đậu trực thăng trên nóc khách sạn.

Sau đó, anh ta chạy nhanh xuống dưới tầng 1.

Sau khi bấm số của Thẩm Nam, anh nhận ra Thẩm Nam vẫn đang đợi ở cửa.

“Trần Hạo? Ngươi làm sao lại đi từ bên trong ra ” Sau khi Trần Hạo chạy tới, Thẩm Nam nhìn thấy Trần Hạo chạy ra khỏi khách sạn, không khỏi kinh ngạc.

” À, tôi đến từ phía sau!” Trần Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích.

Thẩm Nam cũng hiểu được chắc là sợ có nhiều ông lớn ra vào cửa trước nên xấu hổ đi vào bằng cửa sau.

” Chính là anh ta?” Mà khi Vương Quế Phương nhìn thấy Trần Hạo thì không khỏi ủ rũ.

Bây giờ, cô ấy đang mắng con gái mình, nhưng cô ấy chưa mắng xong.

Theo nguyện vọng của cô, người này có cứu được con gái cô hay không, đây là chuyện thứ hai, chuyện lớn, đợi đến khi gia đình vượt qua khủng hoảng, hãy đưa cho anh ta một khoản tiền.

Cũng không muốn nợ anh ta thứ ân tình này.

Để hắn đến dự sinh nhật con gái thì có ý nghĩa gì đâu.

Vương Bằng nhìn Trần Hạo càng ghen tị.

Thì ra người mà Nam Nam chờ đợi chính là cậu nhóc này.

Cô ấy không chỉ mời mình mà còn mời cả anh ta.

Dù thế nào đi nữa, Trần Hạo đã được Vương Bằng coi là đối thủ.

Nghĩ đến những gì Thẩm Nam mong đợi vừa rồi, Vương Bằng càng cảm thấy khó chịu.

Dù sao anh ấy cũng tốt và giàu có như vậy, Thẩm Nam cô ấy cũng không thèm nhìn.

“Anh tới là tốt rồi, đã gần mười giờ rồi! Mau vào đi!” Thẩm Nam nhìn Trần Hạo cười nhẹ nói.

“Cho ai vào? Cho anh ta vào luôn? Nam Nam, dùng não của mình một chút có được không?” Vương Quế Phương chửi vì ghét ra mặt.

Đây không phải là cố ý kích thích Vương Bằng sao? Trong trường hợp Vương Bằng vì chuyện này mà phát cáu lên còn bỏ rơi ngươi, vậy thì Thẩm gia chúng ta vậy mà đã bỏ lỡ cơ hội lớn đứng lên! Nhưng Thẩm Nam kiên trì đã đưa Trần Hạo vào.

Vương Quế Phương vội đuổi theo.

Cuối cùng chỉ có Vương Bằng sắc mặt trầm trọng.


“Cậu giỏi đấy, vậy mà có thể để Thẩm Nam làm chuyện này với cậu.


Tôi theo đuổi cô ấy nửa năm, cô ấy còn không cho tôi một tiếng thích hợp.


Bây giờ, hai người mới quen nhau được hai ngày!” Một cảm giác nhục nhã quét qua cơ thể.


Vương Bằng nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra …

Advertisement
';
Advertisement