Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Dịch: Tùng Phú “Những gì anh nói đều là sự thật?”

Đường Nhiên nghe Trần Hạo giải thích, lại nhìn thấy Trần Hạo lấy ra túi thơm mà Đồng Hân đưa cho anh ta.

Liền có chút tin tưởng.

Hơn nữa, cô hiểu rõ Trần Hạo từ trước, luôn cảm thấy anh ta không phải là loại người như vậy.

“Trước đây, tôi đã cố gắng hết sức giúp gia đình bên ấy, không dám đứng trước mặt mọi người cũng là do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy! Chị họ Đường Nhiên, tôi vừa nghe Chấn Quốc nói, gia đình bên ấy chưa từng nhận thứ gì từ tôi?”

Trần Hạo không mong đợi điều này.

“Hừm, chúng tôi cả nhà đều cảm thấy Đồng Hân đã mất tích mà anh cũng không kết hôn, chúng tôi đương nhiên cũng có tôn nghiêm của người nhà họ Tô, tại sao phải đi lấy tiền của anh? Bà nội không đồng ý!”

Đường Nhiên giải thích cho Trần Hạo hiểu.

Đương nhiên, cô cũng nói với Trần Hạo về tình hình gần đây của nhà họ Tô.

Chuyện là sau khi Tô Đồng Hân xảy ra chuyện.


Toàn bộ nhà họ Tô đã có một thời gian rất dài bị một tầng mây đen lo lắng bao trùm lên, Nó khiến cho mọi ng áp lực đến khó thở.

Đã có nhiều những ánh mắt chế diễu và phỉ nhổ vào chúng tôi.

Dường như lúc này ai ai trong nhà họ Tô cũng dễ dàng gục ngã.

Bởi vì thân phận đặc biệt của Trần Hạo mà nhà họ Tô chưa bao giờ thông báo cho mọi người biết cháu rể tương lai của họ chính là Kim Lăng đại thiếu Trần Hạo.

Tất nhiên, người thân và bạn bè của nhà họ tô chỉ biết rằng bạn trai của Tô Đồng Hân rất có thế lực, tiềm lực tài chính của gia đình đặc biệt hùng hậu, họ đã mua cho gia đình họ Tô căn biệt thự trị giá 100 triệu.

Chỉ riêng điều này thôi đã khiến bạn bè của gia đình họ Tô nể phục và ghen tị.

Liền nịnh bợ Tô gia*, ý đồ nhằm tiến tới kết giao với người bạn trai thần bí này của Tô Đồng Hân.

—-*( gia đình họ Tô – typing dài quá) Thế nhưng từ khi Tô Đồng Hân xảy ra chuyện, toàn bộ Tô gia đều vì thế mà từ từ thay đổi.

Mà bà cụ Tô gia là Trương Tân Hoa, bà nội của Tô Đồng Hân, vẫn là vì mặt mũi nên đã trả lại biệt thự mà Trần Hạo tặng cho họ và trở về quê sinh sống.

Thậm chí ngay cả cái xí nghiệp lớn kia cũng quả quyết không lấy từ Trần Hạo.

Ha ha, cháu gái tôi mất tích, Tô gia tôi còn là gì trong mắt Trần Thiếu đâu? Làm gì đến nỗi phải đi liếm mặt, nịnh bợ đâu? Bà cụ Tô gia không thể làm đc việc này.



Vì vậy cuối cùng họ đã lựa chọn cuộc sống như ban đầu.

Đã có người xem đó mà chế giễu, vậy thì để họ xem đi! “Thì ra mọi người cho cho rằng tôi đã sớm từ bỏ Đồng Hân, đúng không?”

Trần Hạo hít một hơi thật sâu, có chút áy náy nói.

Mình chỉ lo tìm kiếm Đồng Hân cùng Chú hai, lại thật sự bỏ qua người nhà Đồng Hân, liền trong lòng có cảm giác tự trách bản thân.

“Ừm!”

Đường Nhiên gật đầu.

“Chú Tô, bà và mọi người vẫn tốt chứ? Chị dẫn tôi đi, Tôi muốn gặp họ!”

Trần Ca nghiêm túc nói.

“Sao có thể tốt hơn? Hôm nay, là lễ mừng thọ của Nguỵ Quý Phương tỷ muội của bà nội, anh biết không, từ khi Đồng Hân xảy ra chuyện, bà ấy đã cắt đứt liên lạc vs bà nội rồi, còn bây giờ, ha ha, đến lễ mừng thọ đã nhiều lần mời cả nhà chúng tôi tới dự!”

“Người có con mắt tinh tường đều biết Ngụy Quế Phương có ý tứ gì, chẳng phải năm đó Đồng Hân đi cùng với anh, Tô gia từ chối lời cầu hôn của cháu trai Ngụy Quý Phương và để họ ôm mối hận.

Giờ thì tuyệt vời rồi, cháu gái đã gả vào hào môn, cháu trai cũng cưới được đám tốt, cho nên bà ấy nhiệt tình mời, chỉ để bà ta khoe khoang tất cả những thứ này trước mặt bà nội! Nếu không phải vì nghe nói biệt thự Vân Đỉnh bị phá bỏ, tôi đã đi tham gia rồi!”

Đường Nhiên cắn môi một cái nói.

“Nếu đã biết họ không có ý tốt vậy mà bà nội vẫn nhất quyết muốn đi?”

Trần Hạo nói.

“Đương nhiên, bà nội nói khi bị đánh nhất quyết phải đứng vững, Tô gia chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, Tô gia ngay thẳng, lương thiện, nhà họ đã mời thì vì cái gì mà không đi?”

Đường Nhiên nói.

“Haizzzz, nhưng mà nhắc tới thì hai năm bà nội cũng trở nên quá khó tính! Hôm rồi sinh nhật của bà, bà lại nhớ tới Đồng Hân, còn nói chỉ cần Đồng Hân không trở lại, thì sẽ không có sinh nhật, lễ lạp gì hết!”

“Đi thôi, dù sao chị cũng tham gia lễ mừng thọ phải ko, tôi cùng đi với chị!”

Trần Hạo nói.

Ngụy Quế Phương thuộc gia tộc họ Tiêu.

Tương tự như Tô gia, từng là doanh nghiệp tầm trung ở Kim Lăng, nhưng họ đã phát triển cực kỳ nhanh chóng trong 2 năm qua.

Môi trường và phong cảnh của biệt thự rất tốt, là khu biệt thự cao cấp gần đây ở Vân Thành, giá một căn ít nhất là 80 triệu tệ trở lên, đối với Vân Thành mà nói ngoại trừ biệt thự Vân Đỉnh thì ko có nhiều biệt thự cao cấp như vậy.



Cùng lúc đó, khi Trương Tân Hoa, lão phu nhân nhà họ Tô đưa nhà họ Tô đến nhà Ngụy Quý Phương, đã có rất nhiều khách, mặt mũi đều tươi tắn.

Như Trương Tân Hoa trước đó đã nói, Tô gia hiện tại đã mất đi Đồng Hân, dù vậy Tô gia cũng sẽ không trốn ở trong nhà sợ hãi mà không dám gặp người khác.

Ngay khi mọi người bước vào, họ đã nhìn thấy một cụ bà sáu mươi tuổi rạng rỡ đi về phía Trương Tân Hoa và những người khác.

Đi bên cạnh bà một bên là bé trai còn một bên là bé gái.

Những người biết đến đây là lễ chúc thọ thì ko nói, ai không biết còn tưởng rằng là Từ Hi lão phật gia sống lại nữa! Bà ấy chính là gia chủ của Tiêu gia hiện tại, Ngụy Quế Phương Ngụy lão thái thái, lúc còn trẻ bà với Trương Tân Hoa là 2 người bạn tốt.

Nói như thế nào đây? Thường thì đây là kiểu quan hệ đôi bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Khi trước, cả hai thích so sánh nhau, khi còn trẻ thì so sánh xem ai ăn mặc đẹp, học lực khá hơn, sau này ra trường ai có công việc tốt hơn, người nào lấy chồng tốt hơn và mà đên khi lớn tuổi lại So sánh xem gia đình nào mạnh hơn.

Ganh đua so sánh xem con của ai phát triển, thành đạt hơn.

Nói chung hai người này ganh đua so sánh từ lúc nhỏ cho đến già vẫn vậy.

“Tân Hoa, bà đến trễ vậy, tôi vừa đưa các lão tỷ muội xem hết một lượt quà mừng, nếu không đợi được bà tự mình đi xem một chút đi, tôi còn phải chào hỏi khách khứa bên kia nguyên một gian phòng.

À, bây giờ cũng chưa phải là muộn, vì mấy đứa cháu rể cùng cháu nội của tôi còn chưa tới, đợi chút nữa vừa vặn gặp phải chúng đến tặng lễ.”

Ngay khi Ngụy Quế Phương vừa nhìn thấy Trương Tân Hoa thật sự đến, lập tức vui vẻ ra mặt, trời đất hôm nay thật trong xanh.

Bà vẻ mặt cao hứng nói quà chất đầy khắp căn phòng? Nghe được lời này Tô Quốc Cường một mặt xấu hổ.

Mà Trương Tân Hoa trên mặt càng khó coi hơn, chỉ có thể cười xoà nói: “Quế Phương bà hiện giờ có cuộc sống thật tốt, tôi nhớ khi còn bé nhà bà không có tiền, đều là nhà bà mang lễ tặng người ta, giờ thì tốt rồi, ngươi khác đến tặng lễ rồi!”

Trương Tân Hoa đáp không chịu kém.

Để Ngụy Quế Phương vẻ mặt ngưng trệ.

Tuy nhiên hai lão phu nhân đều đã có tuổi, có cảm xúc cũng sẽ không hiện ra ngoài.


“Haizzzz.”


Ngụy Quế Phương thở dài nói: “Tôi cũng là đi theo hưởng phúc, cháu rể tôi cũng mới đổi xe cho tôi không lâu, bà xem xem tôi lớn tuổi như vậy, sáu mươi mấy rồi, cho tôi xe làm gì chứ?”


Khi nói lời này, Ngụy Quế Phương đặc biệt nhìn thoáng qua Trương Tân Hoa, nhớ lại ngày đó cháu trai của bà rất thích Tô Đồng Hân, ha ha, thế nhưng là đâu, Ái nữ Tô Đồng Hân của Tô gia kia lại có một người bạn trai là phú nhị đại rất lợi hại, để cho cháu trai của mình đau khổ khó chịu thời gian rất lâu.


Chưa nói đến cháu trai, ngay cả bà cũng khó chịu thời gian rất lâu.

Advertisement
';
Advertisement