Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Hứa Siêu vấn rất có tầm ảnh hưởng.

Gọi mười người hai mươi người đến.

Lâm bốn cậu sinh viên kia sợ hãi Không nói câu nào.

“BốpI”

Lâm Kiều bước lên, giơ tay tát vào miệng từng người.

Bổn người giận mà không dám nói gì.

“Nhìn gì mà nhìn! Ai bảo anh đám đánh tôi! Hôm nay bà đây sẽ dạy cho các.

anh biết bà lợi hại thế nào!”

“Cô dám đánh tôi hả? Nếu hôm nay các người dám đánh tôi thì các người cứ đợi đấy!”

Cậu thanh niên cầm đầu, cũng là người đã chủ động trêu ghẹo Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều, bụm mặt uất ức nói.

Anh ta sợ hãi nhưng anh ta cũng rết tức giận.

Anh ta rất ít khi tán gái thất bại, không ngờ, đầu tiên bị người đẹp tát và miệng, sau đó lại bị con nhóc lắng lơ này đánh.

Sự nhục nhã này, nghìn năm chưa bao giờ có! “Mẹ nó, còn dám mạnh miệng nữa hả! Đánh nó cho tôi!”

Giờ phút này, Hứa Siêu cực kỳ đắc ý, phất tay một cái, đám người kia bao vây ‘bốn cậu sinh viên.

Một trân đòn hiểm.

Hứa Nam còn góp mặt vào, đạp người nọ vài cái.


Đánh đến mức làm bốn người kia chạy ba chân bốn cẳng, cuối cùng nhờ có.

ông chủ can ngăn, để bốn người kia đi.

Đánh nữa sẽ có án mạng đấy! “Wow, anh Siêu tuyệt quá đi!”

“Không ngờ nha, chỉ thấy anh Siêu là người rất thận trọng chín chân, không ngờ cũng có lúc thế này!”

“Oai quá, đúng là ngầu muốn chết!”

Trong nháy mắt, nhóm nữ sinh đã trở thành fans.

Loại lưu manh này, càng lưu manh càng tốt, cảng làm các cõ sinh viên xinh đẹp có cảm giác an toàn.

Đây là tâm trạng bây giờ của họ.

“Anh Siêu, chuyên hôm nay, cảm ơn anh!”

Lúc này, Triệu Nhất Phàm cảm thấy rất sáng khoái.

‘Cảm giác chán nán trước đó đã tan thành máy khói Nói thật lòng, lúc trước cô ta cứ nghĩ cô ta thích những người chín chắn thận trọng.

Nhưng bãy giỡ, cô ta cám thấy người hống hách ngang ngược rất tốt.

Bởi vì chỉ những người như vậy mới mới mang lại cho cô ta cảm Mà người như Trần Hạo thì sao? Mẹ ơi, tại sao lại nghĩ đến anh ta, bây giờ, xem ra, đúng là đồ bỏ đi! “Không có gì đâu em Nhất Phàm, đợi lát nữa mình add Wechat, có gì cứ gọi anh nhét”

Hứa Siêu cười cười, anh ta nhìn Triệu Nhất Phàm, từ ban nãy anh ta đã cảm thấy cô gái này đẹp đến mức không gì có thế sánh bằng.

Bây giờ nhìn lại, cảng ngắm càng thấy đẹp.

Trên thực tế, loại phụ nữ xinh đẹp như Triệu Nhất Phảm, chỉ cần là đàn ông.

bình thường thí ngay từ ánh mắt đầu tiên, đều sẽ cảm thấy hơi rung động.

“Được rồi, không sao nữa rồi, chúng ta quay lại tiếp tục tiếp tục đĩ!”

Hứa Siêu cười thân thiện “Há? Vẫn tiếp tục há, anh Siêu, chẳng lẽ chúng ta không nên đi hả anh?“ “Đúng đó, lỡ như người bên đó đến đây trả thủ thì sao?“ €6 vài nữ sinh lo lắng hỏi.



“Hừ, anh Siêu của chúng ta là ai, cho dù tới trả thủ thi sao?”

Lâm Kiều kiêu ngạo nói, còn vừa nói vừa đứng soi gương dặm lại lớp trang điểm, ban nãy bị đánh phát khóc nên lớp trang điểm đã bị trôi đi “Nói đúng lâm, có anh Siêu ở đây, chúng ta sợ gi?”

“Tiếp tục tiếp tục, quay lại ăn sinh nhật Tử Hà!”

Bây giờ các cô gái mới yên tâm.

“Từ Hà, tớ về trước đây, chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!”

Nếu Trần Hạo cứ ở lại nữa thì vẫn vô vị nhạt nhẽo.

“Ừ ừ, cảm ơn cậu nhé Trần Hạo, tớ gọi xe đưa cậu về nhat”

Ây, Từ Hà cũng bất lực.

Bởi vì có Dương Huy nên Từ Hà rất thân với những người trong kỹ túc xá của Dương Huy, bao gồm cả Trần Hạo.

Nhưng bây giờ, xảy ra những chuyện như vậy, nếu Trần Hạo cứ tiếp tục ở lại, e là sẽ làm anh khó xử.

Thật ra, ban nãy Từ Hà cũng hơi bực mình chuyện Trần Hạo làm trai bao lừa dối bọn họ niên mới nói ra.

Bây giờ cô ta hết giận rồi, lại thấy hơi thông cảm cho Trần Hạo.

Có lẽ vì đã nghèo khổ quá lâu, dủ là người tốt cũng sẽ phát điên! “Không cần đâu, tớ tự gọi xe vềI”

Trần Hạo cười gượng, gật đầu.

“Cút đi, cứt nhanh lên! Nhìn là thấy ghê tởm!”

Lâm Kiều không hề khách sáo, mắng một câu.

Triệu Nhất Phàm không hề nói câu nào, xoay người bước thắng về phòng, người làm cô ta kinh tớm đã đi rồi nên tất nhiên cõ ta không cần phái đi nữa.

Trần Hạo đi dạo một mình trong sân trường.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần đây.

Khiêm tốn là bản tính của Trần Hạo, cho dù anh có tiền, bảo anh hống hách.

ngang ngược, sống xa xí như bọn Bạch Tiểu Phi, Trần Hạo không làm được, Nhưng không phái lúc nào khiêm tốn cũng là tốt Giống như trong khoảng thời gian này, không biết Trần Hạo đã phải chịu bao nhiêu uất ức.

‘C6 phải mình cũng nên huẽnh hoang một chút không? Trần Hạo thầm cười gượng, nói.

Đúng lúc này, trong group lớp bỗng xuất hiện một tìn tức.

Là thông báo của giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như.

“Các bạn sinh viên thân mến, bởi vì một số chuyện nên bạn Dương Hạ đã thôi học!”

“Cái gì? Dương Hạ thôi học rồi? “Me ơi, chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Có lẽ là vì Lục Thần đó, các cậu cứ nghĩ đi, vụ của Lục Thần ảnh hưởng lớn đến vậy, nếu Dương Hạ tiếp tục ở lại trường, chắc chắn sẽ thấy rất mất mặt, cho.

nên nghỉ học mới là lựa chọn tốt nhất của cậu tai”

“Đúng đó, Dương Hạ thích sĩ điện lâm, đầu tiên là quen thẳng nghèo…”

“Thu hồi!”

“Đúng rồi đó, Dương Hạ thích sĩ diện, đầu tiên là quen với Trần Hạo, sau đó lại tìm đến Lục Thần, kết quả thì sao, Lục Thần còn không bâng Trần Hạo nữa.

Không có tiền mà cứ vờ như có tiền, ít nhất bây giờ Trần Hạo trúng số rồi!”

“Ù ữ, nếu tôi mà là Dương Hạ, tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại, ấy!”

Group lớp bàn tần sôi nổi.

Dường như kết quả này, nâm trong dự đoán mọi người, nhưng cũng rất bất ngờ.



Trần Hạo cầm điện thoại ngẩn ngơ.

Nhìn thấy tin Dương Hạ thôi học, Trần Hạo hơi đau lòng.

Dù sao hai người đã từng sánh bước suốt ba nãm đại học.

Khoảng thời gian tốt đẹp ẩy, dường như vẫn đang ở trước mắt.

Thậm chí báy giờ Trần Hạo còn thấy hơi tự trách.

Tại sao Dương Hạ nghĩ học, chỉ có anh là người rõ nhất.

Nếu hôm đó ở sơn trang, anh không khích bác Dương Hạ, có lẽ Dương Hạ sẽ tiếp tục đi học.

Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Nếu hôm ẩy mình không nói ra những lời phũ phàng đó, có lẽ Dương Hạ sẽ không nản lòng thất vọng.

Nghĩ đến ánh mắt nhìn mình tuyệt vọng của Dương Hạ, lòng Trần Hạo đau xót.

Những lời xúc phạm của mình, có phải đã quá nặng rồi hay không? Trần Hạo tự trách, thật sự hơi hối hận.

Đặc biệt là trong lúc võ thức, Trần Hạo đã đi đến hỗ nước nhỏ trong khuôn viên trường.

Đây là nơi đầu tiên anh và Dương Hạ hẹn hò.

Trần Hạo nghèo, không thể đến quán cà phê hẹn hò.

Anh vẫn còn nhớ, hôm ấy mình đến muộn, Dương Hạ đã đợi mình hơn mười phút.

Dương Hạ không trách anh.

Hai người nắm tay, đi dạo quanh hồ nước nhó hết Vòng này đến vòng khác.

€ó nhiều lúc, hai người không tán gẫu mà chỉ yên lặng, không nói câu nào, đối khi anh nhìn cô ta một cái, cô †a lại nhìn anh một cái.

Không giống tình yêu trên tivi.

Nhưng lại làm Trền Hạo nếm được hương vị của tình yêu.

Dương Hạ nhớ rất rõ, đợi đến khi tốt nghiệp rồi, hai người sẽ kết hôn, sau đó.

chụp ảnh cưới bên hồ nhỏ này! Ngắm lại khi đó, tốt đẹp biết bao! Nhưng bây giờ thì sao, sau khi trải qua một vài chuyện, Dương Hạ thay đổi, mà thật ra, Trần Hạo cũng thay đối.

Trần Hạo không biết mình đau lòng cho Dương Hạ của trước kia hay đau lòng.

cho Dương Hạ của bây giờ.

“Tóm lại, lòng anh rất khó chịu.

Cuối cùng, Trần Hạo gọi điện thoại cho Dương Hạ, muốn khuyên cỏ ta, kết quả, không liên lạc được, số điện thoại của Dương Hạ đã bị xóa.

00, Wechat, tất cả mọi thứ đều không liên lạc được.

“Đi thật rồi!”

Trần Hạo ngồi bên hồ, ngẩn ngơ.

Đúng lúc này, có cuộc gọi từ Q0.

‘Trần Hạo cầm điện thoại lên ngay, là Hàn Tư Dư, bạn cùng phòng của Dương Hạ gọi đến.


“Cậu đang ở đâu?“ Giọng của Hàn Tư Dư lạnh như băng, với Trần Hạo, cô ấy luôn như thế.


“Bên hồ..”


Trần Hạo nói.


“Ừ ở, câu chờ ở đấy đi, trước khi đi Tiểu Hạ có nhờ tôi chuyển lời với cậu, nói ngay trước mặt!”

Advertisement
';
Advertisement