Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hải Yến & Vastarel Chương 641: Tôi có thể chữa khỏi Vả lại, dù có góp ý trong lòng họ cũng không dám nói ra.

Nếu cứu được những đứa trẻ này, sẽ không ít phần thưởng.

Nhưng nếu việc điều trị không cứu được những đứa trẻ này, sẽ không phải trở thành tội đồ của thất bại sao? Ai muốn mang mác danh dự này? “Những người khác có phương án gì để nói không?”

Lâm Trung Hoa liếc qua các bác sĩ có mặt, thúc giục hỏi.

Không ai trả lời, và tất cả những người ngồi đây đều vô thức tránh né.

Khẽ thở dài trong lòng.

Có vẻ như đây là dấu chấm hết cho sự nghiệp của cô ấy.

“Tôi có vài ý kiến.”

Ai đó đột nhiên phá vỡ sự im lặng chết chóc này trong phòng họp.

Nghe ai đó sẵn sàng đưa ra đề nghị, ánh mắt của hơn hai mươi bác sĩ có mặt tập trung vào chiếc loa.

Anh ta đang ngồi ở góc tường của phòng họp, nếu không phải vì âm thanh đột ngột, hầu như anh ta sẽ bị mọi người bỏ qua.

Thậm chí, nếu ai đó thỉnh thoảng quay mặt nhìn anh ta sẽ nghĩ rằng anh ta là đệ tử của thần y Mã Tiến hoặc thư ký hay lái xe.

“Người này là ai?”

“Có thể là học trò của Mã sư phụ?”

“Không phải, Mã sư phụ chỉ nhận hai người đồ đệ!”

Cả đám người nhìn Trần Hạo rồi nói.


Nhưng Trần Hạo không để ý tới bọn họ, hiện tại trên màn hình lớn, Trần Hạo đã nhìn thấy những tấm hình đó.

Cùng với suy hô hấp đang nhanh chóng.

Thậm chí không cần nghĩ về nó, đây chính xác là những gì đã xảy ra sau khi bị Phệ Hồn thuật.

Bọn họ cùng Thiết Hồng cũng không tốt như thế này, bọn họ đều bị hút sạch thành đống tro tàn.

Vì đã được Tần Bá huấn luyện nên Trần Hạo học rất nhanh, còn Phệ Hồn thuật đó là do chính bản thân tự luyện tập.

Để đạt được sức mạnh này.

Và bây giờ, rõ ràng một số người chỉ đại khái mới học, liền bắt đầu dựa vào kỹ thuật này để tu luyện.

Là ai độc ác đến như vậy? Trần Hạo sắc mặt cực kỳ khó chịu ra mặt.

Chỉ là Trần Hạo nói ra đã có ý tứ trước, trong lòng mọi người đều có chút tức giận cùng khinh thường.

“Tiên sinh Trần Hạo, ngài có giải pháp cho căn bệnh lạ này sao?”

Mã Tiến rất ngạc nhiên nói.

Anh khom người nói đối vs Trần Hạo.

thấy thần y Mã Tiến thật sự rất coi trọng người thanh niên này, rõ ràng đây không phải là tài xế của Mã Tiến? Tình huống gì thế này? Nói như vậy viện trưởng Lâm Trung Hoa vẫn là từng trải, nhìn ra được một ít chuyện.

Nhìn Trần Hạo hỏi: “Trần Hạo, ngươi có gì muốn nói sao?”

“Ừ.”

Trần Hạo nói.

Trần Hạo hoàn toàn không để ý tới những người này, hôm nay đến chủ yếu là để cứu hơn một trăm đứa trẻ.

Lúc này từ tốn nói: “Đây hoàn toàn không phải là bệnh, mà người ta hút khí huyết của những đứa trẻ này, gây nên nhiễm trùng một vùng rộng lớn và suy kiệt!”

Xì xào!!! Khán giả náo động! Nếu không phải bởi vì dịp này quá mức nghiêm túc, e rằng không ít người sẽ cười ra tiếng.



“người trẻ tuổi, ngươi tên là Trần Hạo phải không? Ngươi xem nhiều phim quá? Không hiểu sao lại nói nhảm.Cái gì bị người hút khí huyết? Ngươi cho là Hấp Huyết Quỷ à? Và những đứa trẻ sơ sinh kia mới sinh đã ở phòng NICU.

Chưa bao giờ ra ngoài.

ngươi có biết cái gì được gọi là NICU không? Khu chăm sóc trẻ sơ sinh hoàn toàn cách biệt với không khí bên ngoài.



“lông còn mọc chưa đủ, vốn đang cho là ngươi có cái đề nghị gì tốt.

Nếu chúng tôi công bố tin này có thể khiến xã hội hoang mang.”

“thần y Mã Tiến, người này là ai?”

Người nọ không khỏi tức giận nhìn Trần Hạo, đồng thời tò mò hỏi Mã Tiến.

“Các vị an tâm chớ vội!”

Mã Tiến vội khuyên can.

Kỳ thật Trần Hạo nói đều bị người ta hút, loại câu nói này hầu như chưa hề nghe thấy hay nghe đến, ngay cả Mã Tiến đều là nhảy dựng lên.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy thực lực của Trần Hạo, anh ta vẫn vô cùng có năng lực.

“Hừ, thưa ngài, tôi đã sớm nói hắn là trùng hợp, hắn căn bản không được, tiểu tử này còn trẻ như vậy, có thể biết cái gì, chạy đến nơi này đóng phim sao?”

Lưu Vượng lẩm bẩm nói.

trong phòng họp.

Mọi người đều có thể nghe thấy.

Hắn ghen tị với Trần Hạo, khi nhìn thấy sư muôi Triệu Bách Linh, người anh yêu bấy lâu nay lại nhìn Trần Hạo với ánh mắt khác.

Hắn sắp chết vì tức giận.

Hắn ước gì Trần Hạo trước mặt mọi người tự xấu mặt.

Mã Tiến sắc mặt ảm đạm xuống, nhìn thoáng qua hắn nói: “Câm miệng, ngài Trần Hạo nói như vậy nhất định phải có lý do của anh ấy, xem ngài Trần Hạo đang nói cái gì, có thể,nó là thật..



Trần Hạo sắc mặt tối sầm lại, bị người này tố cáo thật xấu hổ.

“Trên đời này, có rất nhiều chuyện ngươi không biết!”

Trần Hạo lạnh lùng nói.

“tiên sinhTrần Hạo, có phương pháp nào chữa khỏi không?”

Mã Tiến tin tưởng Trần Hạo hỏi.

“Ừ.

Châm cứu.

dựa vào thuốc Đông y để điều trị.

Đương nhiên.

Phải càng sớm càng tốt.

Nếu nội tạng của đứa bé bị suy yếu thì không có cách nào.”

“Quá lộn xộn.”

Có người tức giận nói: “Mã thần y, ngươi không thể đùa giỡn sinh mệnh của hơn trăm đứa trẻ.

Hắn là một đứa tiêu tử thì biết cái gì? “Ngươi có cách nào tốt hơn không?”

Mã Tiến lạnh lùng nhìn hắn, hỏi.



“Không.

Nhưng chúng ta không thể tùy tiện thử.

Cho những đứa trẻ sơ sinh đó uống thuốc Đông y.

Nếu tình trạng trở nên tồi tệ hơn thì làm sao? ngươi nên biết rằng xác của những đứa trẻ đó không thể vứt bừa bãi được”

, một số người phản bác.

Trong mắt hắn, để Trần Hạo trị bệnh đúng là lang băm.

Lâm Trung Hoa nhìn Trần Hạo, không biết có nên tin Trần Hạo hay không, nhưng nhìn ánh mắt kiên định rõ ràng của Trần Hạo, trong lòng dâng lên một tia tin tưởng.

Chẳng lẽ nói, thật sự có đáng để thử? “Để cho hắn thử xem.”

Lâm Trung Hoa cuối cùng hạ quyết tâm, đương nhiên không có lựa chọn nào tốt hơn.

“Thử xem? Nói thì dễ.

Nếu xảy ra sự cố thì trách nhiệm thuộc về ai?”

“Tôi sẽ chịu.”

“Tôi sẽ chịu!”

“Tôi sẽ chịu!”

Mã Tiến,Lâm Trung Hoa cùng Trần Hạo đồng thời nói.

Cả ba không khỏi liếc nhau.

“Được rồi.

các ngươi đêu đã đồng ý, thì cứ thế mà làm”

.

Mọi người củng không tiện nói gì thêm.

Vì có kẻ ngốc sẵn sàng chịu trách nhiệm, hãy để nó cứ thử đi.

Bọn họ không quan tâm đến sự sống và cái chết của những đứa trẻ đó, nên k miễn cưỡng và như vậy chúng giữ được vị trí của mình.

“sư phụ? Thật không suy nghĩ thật kỹ, đây cũng không phải là làm loạn sao, hơn một trăm sinh mệnh a, đây không phải là Tô lão phu nhân một người!!”

Lưu Vượng thấy viện trưởng ủng hộ, lòng liền ghen tuông hơn.

Làm sao có thể? Mà sư phụ vẫn luôn bối rối, loại tuyên bố này thế mà củng sẽ tin sao? “Lưu Vượng, ta nhìn lầm ngươi!”

Mã Tiến giận dữ liếc nhìn Lưu Vượng.

Lưu Vượng sững sờ.

“Sư phụ, con chỉ không muốn đứa tiểu tử này hủy hoại thanh danh của người! Người là một thần y quân y thiên tài!”

Lưu Vượng nói.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới ta là một thần y thiên tài, cái này gọi là bệnh nhân xưng hô, nếu danh tiếng có thể cứu người, thì muốn ném ra bao nhiêu danh tiếng cũng được! Lưu Vượng, ngươi ba mươi tuổi, học y nhiều năm như vậy, Ngươi tất cả đều học sai lệch cả, ngươi sẽ không bao giờ đạt được cái gì trong giới y học! ”

Mã Tiến thở dài.


Lưu Vượng sắc mặt tái xanh.


“Ta không tin hắn có thể trị hết!”


“Nếu ta chữa khỏi thì sao?”


Trần Hạo lạnh lùng nhìn hắn, tên này suốt ngày nói nhảm về mình, thật sự là khó chịu …

Advertisement
';
Advertisement