Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hải Yến & Vastarel Chương 643: Sinh tử Trần Hạo trong nháy mắt nhận ra người này là ai! “Chúng ta thực sự đang đi trên một con đường hẹp!”

Trần Hạo bước xuống xe, nhìn bà lão trước mặt nói.

“Hàng trăm đứa trẻ đã phải chịu đựng những kẻ ăn thịt linh hồn.

Chính bà là người đã làm điều này?”

Trần Hạo lạnh lùng hỏi bà ta.



Phệ hồn thuật, cậu nghĩ mình là người duy nhất có khả năng này sao? Đáng tiếc, cậu đã xuất hiện quá sớm.

Nếu không, tôi có thể đi hút máu của một đứa bé đêm nay và trình độ tu luyện của tôi có thể tiến xa hơn!”

Lão bà đốt tiền giấy, chậm rãi đứng lên! Một đôi mắt lạnh lùng kiên định nhìn Trần Hạo! “Trần Hạo, cậu thật lợi hại, ngày đó tôi đã đánh giá thấp cậu, chính là do bất cẩn của tôi đã cho cậu cơ hội tàn sát quá nhiều sinh mạng của Thánh Giáo.

Hôm nay, dù sao cậu cũng không thoát được.


Nếu cậu đã tỉnh ngộ, hãy theo tôi về gặp Tôn chủ! ”

Bà lão này không phải ai khác, chính là Thiết Hồng giáo chủ, lúc trước bị phong ấn nội lực, đã trở thanh cơ hội cho bà ta giết chết Thiết Thành.

Lúc trước vì phải chạy trốn khắp nơi, nên cũng chưa có thời gian tìm bà ta để báo thù cho Thiết thành.

Mà Thiết Hồng và Vân Tình hình như quen nhau, lại bị Vân Tình gọi đi! ”

Tôn chủ? Là Vân Tình?”

Trần Hạo Ngạc nhiên! “Đúng vậy, tam giáo chín suối, trong đó tam giáo đều do Chúa Tể khống chế, đệ tử của tam giáo đều ở khắp thiên hạ, Trần Hạo dù có đi đâu cũng không thoát khỏi tai mắt của Tôn Chủ!”

Thiết Hồng chế nhạo.

“Có vẻ như tôi đã đoán đúng.

Có người đã hạ độc nhiều trẻ sơ sinh như vậy nhưng không chịu lộ diện.

Tôi đã đoán rằng có người sẽ ép tôi lộ diện!”

“Hiện tại bà đã trở thành tay sai của Vân Tình, có vẻ như chính Vân Tình là người dậy bà phệ hồn thuật này!”

Còn nữa, Vân Tình nữ tử áo trắng, thần nữ, bọn họ đều xuất thân cùng một chỗ, cho nên đều tinh thông Phệ hồn thuật này.





Cậu luôn cảm thấy mình quá thông minh, không sai, đích thật là tôn thượng truyền thụ cho tôi, mà lại không chỉ truyền thụ cho tôi, liền ngay cả huynh đệ của cậu, cũng học xong!”

Thiết Hồng cười lạnh! “Thiết Thành, ngươi còn làm sao vậy, giải bọn họ ra!”

Thiết Hồng hét lên! Thiết Thành? Trần Hạo không khỏi giật mình! Nhìn vào một khu rừng, tôi thấy một bóng người, đang đè vài người ra khỏi khu rừng rậm! Và người này chính là Thiết Thành! Chỉ là vẻ mặt của hắn lúc này khiến Trần Hạo cảm thấy rất kỳ quái! Toàn thân có sát khí! Chuyện gì đã xảy ra? Và thứ anh ta đang nắm trong tay chính là gia đình của Đồng Hân, Tô Quốc Cường, Vương Tuệ Mẫn và Đường Nhiên! “Thiết Hồng! Ở biệt thự ngày đó, tôi chỉ bị phong ấn nội lực.

Bà cho rằng tôi thật sự sợ bà sao?”

Trần Hạo dội một gáo nước lạnh, lao về phía Thiết Hồng! Còn Thiết Hồng thì tối tăm, hờ hững, bóng dáng bà bỗng trở nên hư ảo, biến mất tại chỗ! Mà Trần Hạo toàn thân coi như là cố định! Thật là mạnh mẽ, mình được chứng kiến thực lực của Thiết Hồng, khi đó bà ta không có mạnh như vậy! ”

Đi chết đi! Giết người của Thánh giáo, không thể tha thứ!”

Thiết Hồng gầm thét! Không gian vặn vẹo một hồi, bà xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo, đánh một cái! Đánh vào ngực Trần Hạo! Rầm rầm rầm … Trần Hạo trực tiếp bị lòng bàn tay của bà đánh một cái bay ra xa, cây cối xung quanh đều bị đổ.

Trần Hạo tuy rằng thân thể không còn là người thường, hiện tại đã kích hoạt nội lực, biết rõ thực lực của Thiết Hồng, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian ngắn, bà ta thật sự trở nên mạnh mẽ như vậy! Vốn dĩ nội lực của bà không bằng chính mình, nhưng bây giờ vượt xa chính mình, nội lực thật sự là rất quái dị! Một lòng bàn tay hạ xuống, Trần Hạo trực tiếp nôn ra máu, trên lưng đau đớn trực tiếp thấu xương tủy.

Toàn thân như muốn rụng rời! Tuy nhiên, thời gian không cho anh cơ hội giảm đau, Thiết Hồng lại bật dậy, dùng một tay bóp cổ anh, giống như một chiếc kẹp thép khổng lồ.

Những gì Trần Hạo nhìn thấy lúc này là một bộ mặt gớm ghiếc! “Mặc dù tôn chủ để ta giữ lại tính mệnh của cậu, nhưng tôi không thể tha cho cậu, tôi phải báo thù cho toàn bộ Thánh Giáo!”

Thiết Hồng một mặt dữ tợn nói.

Trần Hạo lại càng khác! Bây giờ Thiết Hồng còn sống ở trước mặt hắn, chỉ số khủng bố của bà càng cao hơn.

Dưới tay bà, Trần Hạo e là không phải đối thủ.

Nó giống như một con gà nhỏ.

Không đúng, nhất định là không đúng, nội lực của bà rất kỳ quái, dường như nó giống với nội lực của Vân Tình, Vân Tình đã làm gì bà ta? ”

Để anh ta đi!”

Người nha Tô gia bị bắt cóc đều rất hoảng sợ, đều la lớn.

Chỉ trong vài hiệp, Trần Hạo đã bị đánh cho hộc máu! Đường Nhiên cũng quát lên! “Hừ, đồ rác rưởi, không đáng tự tay ta giết chết hắn, Thiết Thành, đây là đại ca của con sao, hahaha, ta cho con giết đứa nhỏ này không biết tốt xấu, về phần Tôn chủ, ta đã có cách nói! ”

Tuy nhiên, lời cầu xin thương xót của Tô gia không gây ấn tượng với Thiết Hồng, ngược lại càng khiến bà tức giận.

Đối với người dân ở Thánh giáo, lời nói của bà là mệnh lệnh.

Và bây giờ Thiết Thành, người đã trở về từ cõi chết, đối với cô ấy giống như một con chó hơn.

Là một chú chó ngoan rất ngoan ngoãn và dữ tợn.



Xem ra, đây không phải là cháu trai của bà! Thiết Thành nghe xong hai mắt trở nên đỏ tươi, chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Hạo! Một nắm đấm đánh thẳng vào mặt Trần Hạo, cú đấm này giống như vừa chạy vừa đập vào cửa kính đang nhấp nháy, Trần Hạo cảm thấy choáng váng, nội lực của Thiết Thành cũng được cải tạo, uy lực quá lớn! ”

Đánh rất hay!”

Thiết Hồng cười to, khóe miệng lộ ra một chút châm chọc, “Trần Hạo, thế nào? Thiết Thành coi cậu như anh cả,, hiện tại như thế nào? Không có gì khác, Thiết Thành con chó này là quá đủ để giết chết cậu!.



Thiết Hồng nhếch mép một cái, trên mặt lộ ra vẻ không rõ ràng, “Trần Hạo, tôi rất muốn xem chính huynh đệ của cậu lại ra tay giết chết cậu “ Nói xong, Thiết Hồng ném con dao găm trên tay cho Thiết Thành, hắn chỉ biết giết người “Thiết Thành, đây là đại ca của cậu, cậu vì hắn mà phản bội ta, tôi muốn cậu giết chết hắn! ”

Thiết Thành trong mắt lóe lên một tia băng giá, giơ dao găm lên, đâm vào trên vai Trần Hạo.

Và vặn nó một cách quyết liệt! Trần Hạo cảm thấy bờ vai lạnh lẽo, liền ngửi thấy mùi máu.

“Làm tốt lắm, Thiết Thành, chặt một cánh tay của hắn.”

Thiết Hồng nói! Nhưng Thiết Thành vốn không có thần sắc, cầm con dao nhưng hắn không thể động đậy, không thể đưa tay cầm con dao này, như thể có ma lực.

Anh ta đã chặn các hành động tiếp theo của mình! Anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hạo, trong cõi u minh một thanh âm nói cho hắn, không! Không thể! Vừa nói, Thiết Hồng lại vừa hét lên: “Thiết Thành! Ngươi đang làm gì mà ngây người ra, làm ngay!”

“Vâng, chủ nhân!”

Thiết Thành cả người run lên, nhẹ giọng nói! Hắn đột nhiên thở phì phò, dao găm trong tay cũng nâng lên, dao găm hạ xuống, mũi nhọn của dao treo ở trên đầu Trần Hạo, rồi bổ xuống! Trần Hạo lúc này bị hắn giữ chặt cổ, đầu không thể động đậy.

Dưới sức mạnh hiện tại của Thiết Thành, sự phản kháng của anh ta đơn giản là vô ích.

Nhịp tim của Trần Hạo cũng nhanh lên trong chốc lát, chết tiệt, mình còn cách lễ rửa tội của Thần một bước, chỉ là đêm nay! Mà bây giờ, mình không thể đối phó với Vân Tình, cũng không thể đi tìm tới nữ tử áo trắng, mình lại bị giết ngay tại đây! Thiết Thành bây giờ giống như một con rối sau khi Thiết Hồng sử dụng phương pháp của mình! Nhìn thấy con dao găm rơi xuống nhanh chóng, nó sắp cắm vào cánh tay của anh ta! Trong chốc lát, suy nghĩ của Trần Hạo như nước rơi trên mặt đất, anh không còn bị ràng buộc bởi bất cứ giới hạn nào nữa, tất cả các loại ký ức ở mọi phương hướng gần như dồn hết vào não anh.

Một số người nói rằng vào lúc chết, những ký ức của quá khứ sẽ lướt qua não bộ chỉ trong vài phần mười giây.

Có lẽ, đây là cảm giác chết chóc! Trong tất cả các màn hình ký ức, đột nhiên, có một bóng người rõ ràng như vậy.

Đúng, là Tô Đồng Hân.

Đồng Hân là sống hay đã chết? Cuộc sống của nàng bây giờ thế nào, nó tốt hay xấu? Cô đang được cưng chiều, hay là đang bị lạm dụng vào lúc này? Ngoài ra, còn có ông nội, cha mẹ, chị gái và chị Lâm, lẽ nào đêm nay là ngày đại họa của Trần Hạo? Trần Hạo sắp chết, là ngũ mã phanh thây.

Không, tôi vẫn phải sống, tôi muốn tìm cô ấy và tận mắt nhìn thấy cô ấy lần nữa! Nghĩ đến đó, Trần Hạo gần như bất giác giơ tay trái lên nhanh như chớp, không nhìn thấy con dao găm ở đâu, cũng không thấy cánh tay của Thiết Thành.


Sau đó, anh nắm chắc cổ tay Thiết Thành.


Con dao găm dừng lại trên không.


Thiết Thành hai mắt đỏ rực, vẻ mặt gớm ghiếc, muốn hạ thủ! “Thiết Thành, anh quên rồi sao? Muốn chuộc tội! Đừng trở thành công cụ của Thiết Hồng mà gây ra nhiều tội ác!”


Trần Hạo nghiến răng chịu đựng! Và chính giọng nói này khiến Thiết Thành khẽ giật mình, thân thể Trần Hạo vẫn còn đang rỉ máu, máu ra rất nhiều! Toàn bộ mặt dây chuyền bằng ngọc trên ngực đều bị nhuộm thành màu đỏ, lúc này, mặt dây bằng ngọc sáng lên những tia sáng kỳ dị, ánh vàng lấp lánh …

Advertisement
';
Advertisement