Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hải Yến & Vastarel Chương 647: Đại sư Thiết Thành không thèm đếm xỉa, lập tức vung tay lên, trực tiếp phản kích Thiết Hồng.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Thiết Hồng chế nhạo, và dồn nội lực mạnh thêm vài phần, chỉ cần một đòn này thì sẽ phế hết các kinh mạch toàn thân của Thiết Thành nếu trúng phải.

bùm! Tuy nhiên, một chưởng và một quyền đối mặt với nhau.

Phát ra một tiếng nổ lớn.

Thiết Thành đứng hình, bất động.

Mặt khác, Thiết Hồng, giống như bị hàng trăm vòi rồng thổi bay, toàn thân nổ tung, khí huyết từ trong người phun ra.

Thần ảnh bay ngược, rồi văng dội vào hàng chục cây dày đặc làm làm tất cả gãy đổ và nát vụn.

Trên mặt đất đều rơi vãi các vệt máu, cuối cùng cũng dừng lại.

Tứ chi bà ấy đều đứt gãy kèm theo toàn là máu.

Lục phủ ngũ tạng đều bị đả thương rất nghiêm trọng.

Bà ta kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn Thiết Thành, không thể tin được.

“Cái này … cái này sao có thể?”

Bà ấy phụt máu tươi.

Mà tám người kia, vốn là ôm vai xem náo nhiệt, hiện tại cũng hiện lên vẻ mặt thẩn người, mắt trợn tròn, há miệng to.

Tất cả đều giật mình.


Thiết Thành cũng không ngờ rằng một quyền của mình lại có sức mạnh như vậy? Không, không phải mình! Thiết Thành nâng đỡ thân thể bị trọng thương quay đầu lại, chỉ thấy Trần Thiếu gia không biết đã xuất hiện ở phía sau từ khi nào.

Nhưng nhìn thấy Trần Thiếu gia lúc này, bỗng nhiên Thiết Thành có một loại cảm giác lạ lẫm.

Làn da của Trần Hạo đã trải qua những thay đổi rất lớn, càng trở nên trắng trong như pha lê, điều kỳ lạ nhất là mái tóc của Trần Thiếu đã biến thành một màu tím đen, có một làn sương tím mờ mờ ảo ảo ám xung quanh trên người.

Đứng bên cạnh Trần Hạo, những làn sương mù màu tím nhạt này, giống như một áp lực đè nén lên tất cả mọi thứ, nó càn quét mọi thứ xung quanh.

Thiết Thành bị áp lực đè nén nên rất sợ hãi.

“Trần … Trần Thiếu gia!”

Cuối cùng Thiết Thành cũng ngã xuống đất và nói.

“Thiết Thành, ta suýt nữa lại mất ngươi lần nữa, ngươi trước tiên rút lui đi, đợi chút nữa ta sẽ giúp ngươi trị thương!”

Trần Hạo nhàn nhạt chậm rãi nói.

“Chấn thiên thạch thiên đạo tẩy rửa? Đã thành công chưa?”

Thiết Thành hưng phấn gật đầu nói.

Trần Hạo khẽ cười: “Ừm! thành công rồi!”

Hiện tại nội lực của Trần Hạo đã hoàn toàn tẩy rửa do Chấn thiên thạch làm đến, chính là thiên địa Chí Dương chí khí nhất trong trời đất..

Đối mặt với Vân Tình hay Thiết Hồng, Trần Hạo không còn phải lo lắng cho những người như Vân Tình và Thiết Hồng, trước mặt bọn hắn bây giờ đều bất lực, ngay cả một sợi tóc trên người anh củng chắc đụng đến được.

“Trần Hạo! Ngươi làm sao trở nên mạnh như vậy? Ta biết rồi, nhất định là sức lực bên trong ngọc bôi bên cạnh ngươi!”

Thiết Hồng kinh hãi nói với mặt đầy máu.

“Ta đã nói, miếng ngọc bội kia tuyệt đối không phải hàng tầm thường, chúng ta cùng xông lên, vây bắt Trần Hạo, rồi tự lấy ngọc bội!”

Lúc này trong mắt tám người đều là ánh mắt thèm thuồng.

Bọn chúng tự tin đến mức không nghĩ đến những thay đổi lớn đã xảy ra ở Trần Hạo.



Thứ bọn chúng muốn bây giờ là ngọc bội trên người Trần Hạo.

“các ngươi muốn lấy thì tới đây!”

Trần Hạo nhìn bọn chúng rồi cười nhạt nói.

“Lên!”

Trong số tám người, người đứng đầu bỗng nhiên vun tay lên.

Bảy người còn lại lao về phía Trần Hạo như thú dữ săn mồi.

Chỉ là trước kia Trần Hạo không thể nào làm đả thương được bọn họ, nhưng với hiện tại bây giờ chẳng lẽ không đả thương được bọn chúng sao? Trần Hạo tốc độ xuất thủ cực nhanh, nhanh như một cái chợp mắt.

Bảy người này xong vào chưa kịp chạm vào Trần Hạo, Trần Hạo đã dùng Chí Dương vặn gãy cổ bọn chúng.

Bọn chúng rơi rãi khắp nơi.

“Cái gì?”

Người đàn ông cuối cùng lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ Không phải là đối thủ! Hắn tự nhủ vs bản thân.

Ngay bây giờ, hắn lập tức muốn chạy trốn.

Nhưng vừa xoay người lại, có một lực hút mạnh mẽ hút lấy hắn trên không trung.

Hắn không thể chống lại và không biết đã bị như vậy từ bao giờ.

Kinh mạch khắp cơ thể đang bị hút sạch và sắp bị vắt kiệt sạch bằng một nguồn nội lực lớn nào đó đang thao túm lấy.

Cuối cùng, người đó rơi từ trên không xuống đất rất nhẹ.

“Trần Thiếu, tha mạng!”

Hắn đứng dậy quỳ xuống trước mặt Trần Hạo, toàn thân run rẩy cầu xin.

Chỉ trong ba ngày, Trần Hạo ở trước mặt giống như một người khác, quá mạnh mẽ quá phi thường! Những người được gọi là ngụy anh hùng liền cầu xin, vì vậy sẽ tìm được cơ hội thoát thân trước.

“Trần Thiếu, thứ lỗi, tôi có một bí mật lớn muốn nói với ngai!”

Người này hít sâu, ngập ngừng nói lắp bắp.

Trần Hạo vừa nhấc chân, phịch một tiếng, đầu người này đã bị dẫm bẹp.

Người còn lại nuốt nước bọt nói: “Chỉ cần ngài hứa tha cho tôi, tôi sẽ nguyện ý nói ra hết tất cả!”

“Xin lỗi, ta không có hứng thú!”

Đang khi nói chuyện, Trần Hạo dùng sức đạp lên chân.

Có một tiếng nổ lớn.

Đầu người khác bị Trần Hạo dẫm nát tiếp! Văng tứ phía! Mà hắn đã chuẩn bị từ trong tay áo móc ra ám khí, cũng chưa kịp động thủ đã thành nát gạo! (ai chơi CrossFire sẽ biết từ nát gạo J) Cuối cùng, Trần Hạo nhìn Thiết Hồng, tứ chi đều đứt đoạn như bị tàn phế.

Thiết Hồng sợ hãi ôm lấy thân mình, cố gắng bò thoát thân.

“Trần Thiếu gia, giao cô ấy cho tôi!”

Thiết Thành bước tới và nói.

Trần Hạo gật đầu.

“Thiết Thành, Nghịch tử! Ngươi dám giết ta? Ngươi không sợ trời đánh sao?”

Thiết Hồng mắng đến đỏ cả mắt.

“Ngươi sai rồi Thiết Hồng, cho dù ngươi đối với ta không có nhân tính, ta cũng sẽ không như ngươi, lòng dạ dã thú, đương nhiên sẽ không tự tay giết chết ngươi, ta xin Trần Thiếu giao ngươi cho ta,là để trước khi ngươi chết, ta muốn hỏi ngươi một điều, câu hỏi này ta đã giấu kín trong lòng nhiều năm rồi, tất cả những gì ta muốn chỉ là một câu trả lời! ”

Thiết Thành đi tới trước mặt Thiết Hồng.



“Trong mắt ngươi, còn có nhân tính tình thân không?”

Thiết Thành lạnh lùng hỏi.

“Tình thân? Haha, không, kẻ nào dám cản đường của ta sẽ phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!”

Thiết Hồng tức giận nói.

Giọng nói vừa rơi xuống.

Bà ta nhìn Thiết Thành nắm chặt tay.

Đột nhiên, toàn bộ sức lực của bà ta đã cạn kiệt, và bà ta muốn động thủ phản kích.

Bạch! Một luồng ánh sáng xuyên thẳng qua cổ bà ta.

Đưa bà ta bay ra ngoài, và một cái lỗ to bằng nắm tay xuất hiện trên cổ bà ấy.

Sau khi tiếp đất, hai mắt đã vô thức,và bà ta chết 1 cách thật sự bi thảm. Ngôn Tình Sắc

Trần Hạo thu hồi Phá Quân, đi về phía Thiết Thành.

“Bà ấy đã xóa sạch nhân tính của mình rồi.

Ngươi còn trông cậy gì bà ấy nữa, ngươi nghĩ bà ta sẽ làm những việc tử tế gì trước khi chết sao? Ta biết, ngươi một mực đang vì phụ thân của ngươi, vì Tiểu Lâu nên canh cánh trong lòng, nhưng bây giờ, tất cả đều đã kết thúc!”

Trần Hạo vỗ vỗ vai Thiết thành nói.

Thiết Thành nắm chặt tay, nặng nề gật đầu.

“Vậy thì Trần Thiếu, chúng ta phải gì tiếp theo?”

Thiết Thành hỏi.



Mã Tiến biết đại sư Ninh Viễn, anh ấy biết về Cổ gia, ta muốn đến thăm ông ấy, Cổ gia này đầy bí ẩn, bọn họ biết về nữ tử áo trắng, và cũng trăm phương ngàn kế tìm kiếm nữ tử áo trắng, bây giờ Hải vương cung đã hủy hoại.

Cổ Vũ Tiêu tung tích lại không rõ! Nếu như cô ấy chết thật rồi, ta đã sai người tìm lâu như vậy, vì sao ngay cả bộ thi thể cũng không tìm ra?? ”

Trần Hạo nói.

“Tôi xem, Trần Thiếu, ngài có nghi ngờ đén nữ thần tiên không, khả năng đã bị mang đi, mà lại rất có thể mang đến Cổ gia?”

Thiết Thành gật đầu nói ”

Ừm, mấy ngày nay, ngươi an tâm dưỡng thương đi!”

Trần Hạo vừa nói, vừa hít một hơi thật sâu, thấy mái tóc đen tím cùng làn sương tím quanh thân tan biến, Trần Hạo sau đó liền trở lại hình dáng của một người bình thường.

Sau khi trải qua thiên đạo rửa tội, quả thực giúp ích rất nhiều và đã giúp nâng cao căn bản nội lực! Và ngày hôm sau.

Kim Lăng bên trong một phòng lớn.

Đại sư Ninh Viễn đang thuyết giảng về quyên góp từ thiện.

Đại sư Ninh Viễn là một vị cao tăng vô cùng nổi tiếng ở Hoa Hạ.

Vì vậy, sự tham dự của đại sư đã làm cho bối cảnh náo nhiệt.

Dựa theo Mã Tiến nói, là muốn để đại sư Ninh Viễn một mình đến gặp Trần Thiếu.


Nhưng là bị Trần Hạo cự tuyệt, Trần Hạo cũng không muốn thay đổi hành trình của đại sư Ninh Viễn, hơn nữa rất nhiều người đã chuẩn bị cho việc quyên góp này từ lâu, Trần Hạo cũng không vội vàng như vậy.và anh củng không thể sử dụng danh tính của mình để người ta bắt người ta hủy là hủy.


Cho nên Trần Hạo cũng tới xem cảnh,và chờ đại sư Ninh Viễn giảng.


“Trần Hạo?”


Lúc Trần Hạo bước vào cửa đột nhiên bị ai đó vỗ vai …

Advertisement
';
Advertisement