Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Bên trong phòng.

Trần Hạo và Mã Tiến bước vào, liền thấy sư phụ Ninh Viễn đang khoanh chân ngồi bên cạnh một lư hương.

Nhắm mắt ngồi thiền.

“Trần Thiếu, ngài đến rồi!”

Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Hạo, đại sư Ninh Viễn mở mắt ra.

Đơn giản là 1 cách chào hỏi.

Trần Hạo cũng trực tiếp nói ra ý đồ mình đến đây.

Mà Mã Tiến củng đã bày tỏ chuyện với đại sư Ninh Viễn từ trước.

Chính là chuyện muốn dò xét,và biết được thành cổ đang ở nơi nào.

Đại sư Ninh Viễn biết Trần Hạo là người quyên góp lớn nhất.

Và trước đây, chuyện Trần Hạo cứu hơn trăm đứa trẻ, đại sư Ninh Viễn cũng dã nghe qua Mã Tiến..

Bản thân ông cũng dành sự tôn trọng lớn cho Trần Hạo.

“Thành cổ mà ngươi muốn hỏi, quả nhiên lão tăng biết nơi này là nơi nào.

Mấy chục năm trước, lão tăng cùng với sư phụ đã đi về phía tây thành cổ rồi, trải nghiệm đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của lão tăng! ”

Đại sư Ninh Viễn nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.

Nhìn vào biểu hiện của ông ấy, như thể trải nghiệm đó thực sự mang lại cho ông ấy một số cảm giác hồi hộp.

ông nhìn về phía Trần Hạo cười: “Trần Thiếu, không biết ngài có hứng thú nghe không?”


“đại sư,người cứ nói!”

Trần Hạo gật đầu.

Vì vậy, Đại sư Ninh Viễn chậm rãi bắt chuyện.

Đoạn chuyện này là sự cố xảy ra bốn mươi năm trước đây.

Khi đó, đại sư Ninh Viễn mới hai mươi tuổi đi theo sư phụ Huyền Bắc Tử, được một gia tộc cha truyền con nối bí ẩn mời đến khai giải tâm tính.

Và nơi ở của ân nhân năm xưa đó chính là thành cổ, một thành phố nhỏ tồn tại bên trong ngọn núi bí ẩn.

Họ đã bị cô lập với thế giới trong nhiều thế hệ, một cách tự nhiên, cũng chưa từng có người nào đi đến và mạo phạm.

Bởi thành phố cổ kính này đã tồn tại hàng nghìn năm.

Bên trong, là vô vàn bí mật và bí ẩn.

Từ xưa đến nay, chỉ có một số lượng rất nhỏ người dân cũng như những người thuộc chủng tộc ẩn thân mới biết đến thành phố nhỏ bé này và giao tiếp với họ.

Đại sư Ninh Viễn củng là một trong số đó.

Hôm đó, họ đến chân núi.

Đã gặp một thanh niên cố chấp và tàn nhẫn.

Người thanh niên đó, vì tiến vào Cổ gia,đã dùng đủ mọi cách độc ác, để bức ép người nhà họ Cổ ra.

Hắn đã giết nhiều người ở những ngôi làng gần đó.

Mọi người xung quanh liên tục chết vì Cổ gia không chịu gặp.

Hơn nữa, người này không chỉ độc ác mà còn nhiều quỷ kế đa đoan.

Tôi và sư phụ tình cờ gặp anh ta sắp giết mười trinh nữ nên dừng lại.

Hắn thân thủ cực mạnh, sư phụ tôi đã chiến đấu với hắn một ngày một đêm,mới chế phục được hắn, sư phụ tôi thấy hắn trảm sát như vậy,muốn giết hắn để trừ hại cho dân.

Hắn nói, hắn là vì báo thù, mới bất đắc dĩ như thế.



Hắn đau khổ cầu xin sư phụ của tôi tha mạng.

Sư phụ tôi mủi lòng, liền tạm thời giữ lại mạng sống cho hắn,và cùng dẫn hắn lên núi, cùng người nhà họ Cổ giải thích rõ ràng về sau, ai đúng ai sai gặp mặt sẽ hiểu.

Nếu thanh niên này thật sự ác tâm làm ác,nhất định sư phụ ta sẽ lại giết hắn.

Thanh niên kia liên tục bái tạ..

Hắn có tài sản lớn, lúc này liền hứa hẹn sẽ sửa chữa và xây dựng một ngôi đền nguy nga cho sư phụ.

Nhưng sư phụ của tôi từ chối.

Ba người chúng ta cùng nhau lên đường đồng thời củng đưa hắn vào thành cổ.

“Sau đó hắn tiến vào thành cổ, có len lén ám toán tổ sư không?”

Trần Hạo nghe vậy không khỏi kinh ngạc hỏi.

Sư phụ Ninh Viễn lắc đầu cười khổ: “ám toán? Hắn có cần không? Chúng tôi đều bị hắn lừa gạt, sư phụ tôi cũng bị hắn lừa gạt!”

Thì ra thanh niên đã bại trận đã có mưu toán.

Hắn che giấu thực lực quá tốt, cho nên Sư phụ cảm thấy bất luận thế nào,củng phải chế phục hắn, điều này không có vấn đề gì.

Kỳ thực hắn nhìn thấy ta cùng sư phụ ở đây, là vì Cổ gia.

Hắn đã cố tình để bị đánh bại và cầu xin Sư phụ tha thứ.

Bởi vì hắn rất mạnh, nhưng cũng không làm gì được Cổ gia.

Khi Chúng tôi vào thành cổ, trời đã về khuya.

Và hắn đã phơi bày bản chất của mình và bắt đầu tàn sát ngôi nhà họ Cổ của họ.

Sư phụ ta thấy thế, vội vàng xuất thủ chết phục Nhưng sư phụ của tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Để cứu tôi, sư phụ hết sức cố gắng yểm trợ để cho ta chạy trốn tới Cổ gia để cầu cứu.

Lúc ấy hắn đã giết chết 18 người chỉ trong nháy mắt.

Hơn nữa, hắn dùng thuật pháp, trên tay hắn có một đóa hoa rất kỳ quái.

Một trong số chúng đã in trên ngực của tôi.

Lúc đó, hồn phách của mình như sắp bị chia lìa.

Một cơn chóng mặt dữ dội quét qua cơ thể tôi.

Nhưng tôi biết rằng mình không thể gục ngã vì sư phụ vẫn đang chờ đợi sự giải cứu của Cổ gia.

Tôi nghiến răng bò về phía trước.

Phía sau lưng vang lên tiếng người chết thảm.

Hắn quá mạnh, thực lực quá kinh người,tất cả mọi người không phải địch thủ của hắn.

Không biết bò bao lâu, nhưng cuối cùng, dường như tôi đã nhìn thấy trang viên của Cổ gia.

Lúc đó, tôi thực sự không còn sức lực.

Những bông hoa trên người tôi dường như một mực muốn nuốt chửng tính mạng tôi.

Nhưng thật may, tôi đã nhìn thấy Cổ gia và bọn họ xông ra.

Thì ra người thanh niên toàn thân bê bết máu đã đuổi theo.

Đii vào Cổ gia.

Lúc đó tôi gần như bất tỉnh, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói của người thanh niên.

Anh ta dường như đang cầu xin một thứ từ Cổ gia.

Và để Cổ gia giao lại.

Và Cổ gia, cũng có thù với hắn.



Hai bên đánh nhau.

Về phần sau này, tôi nghe theo thuộc hạ của Cổ gia nói.

Người thanh niên bị đánh bại, sức mạnh bị phong ấn, hắn vội vàng chạy trốn khỏi thành cổ.

Người nhà họ Cổ đã cử người đi khắp nơi để truy lùng hắn ta.

Cổ gia, đây chính là tứ đại ẩn tộc đều kính sợ tồn tại.

Thời điểm ồn ào náo nhiệt, Cổ gia lệnh cho ẩn sĩ đi tìm, lúc đó những ẩn sĩ như Mạc gia, Nam Cung gia đều điên cuồng tìm kiếm.

Đương nhiên tôi củng muốn tìm hắn ta, bởi vì sư phụ của tôi đã bị hắn ta giết chết một cách dã man.

Lúc đó, tôi chỉ muốn trả thù.

khi đó, hắn ta khoảng ba mươi lăm tuổi.

Thật khó để tưởng tượng làm thế nào mà hắn ta có một sức mạnh kinh khủng như vậy.

“Cuối cùng củng đã tìm được chưa?”

Trần Hạo nghe vậy không khỏi hỏi.

Đại sư Ninh Viễn lắc đầu: “Hắn giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, ha ha, hắn giết không biết bao nhiêu người, không chỉ có người nhà họ Cổ, những thôn gần đây, người nào thấy hắn, đều bị hắn tàn nhẫn giết, nhưng mà hắn lại biến mất., món nợ đẫm máu, không ai tìm ra được hắn! ”

“vậy hắn đi Cổ gia, vì cái gì? Có thể điên cuồng như vậy sao?”

Trần Hạo không khỏi hỏi.

“Đây là bí mật của Cổ gia.

Cổ gia không có nói cho ta biết, nhưng ta mơ hồ cảm thấy được có liên quan đến cánh hoa quỷ dị hắn đánh ta lúc đầu!”

Đại sư Ninh Viễn nói.

“Những cánh hoa quỷ dị?”

Trần Hạo ngạc nhiên hỏi.

Đại sư Ninh Viễn sau đó lộ ra bờ vai.

Trên đó, có một dấu ấn cánh hoa rõ ràng.

Và khoảnh khắc tôi nhìn thấy cánh hoa này.

Trần Hạo đột ngột đứng lên.

“quỷ đóa Hoa!”

Cánh hoa này hoàn toàn không phải là hoa ma.

Trần Hạo bị đóa hoa này hành hạ không nhẹ, lúc này tuy là dấu vết, nhưng cũng khiến Trần Hạo da đầu tê dại.

“Cái gì? Trần Thiếu, ngươi còn biết chuyện này?”

Sư Ninh Viễn có chút kinh ngạc.

“Ta nghe một đạo hữu nói với ta,ngươi lần này tới Cổ gia tìm người, Cổ gia, có một người bạn của ta!”

Từ lâu, Mã Tiến đã nói với đại sư Ninh Viễn rằng mục đích tìm đến Cổ gia là để tìm và cứu người.

Vì vậy, đại sư Ninh Viễn cũng không kinh ngạc.

Đương nhiên, Trần Hạo tuy ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dâng trào.


“Thật kỳ quái, bà lão đó có ma hoa, ông nội tuy không biết ma hoa là gì, nhưng trước kia vẫn giữ ma hoa làm vật sưu tầm.


Bây giờ, người giết người, hung ác hồi đó cũng có ma hoa,mà ma hoa còn tốt hơn cả lão phu nhân đó! Hải vương cung còn có rất nhiều hoa ma! ”


Điều này làm cho Trần Hạo có chút lớn.


Chẳng lẽ ma hoa này còn có ẩn tình gì sao?

Advertisement
';
Advertisement