Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hải Yến & Vastarel Chương 652: Hãy chơi cùng nhau “Quỳ xuống,hãy đập đầu tạ lỗi với Tây Môn đại tiểu thư, nói không chừng đại tiểu thư thích, liền tha cho các ngươ!”

Người vệ sĩ quát một cách lạnh lùng.

“Huynh đệ, hãy khoan dung mà độ lượng một chút, đừng quá mức, chúng ta cũng không có lòng mạo phạm!”

Trần Hạo nói.

Bước tới, nhặt hành lý lại bị vệ sĩ đá một lần nữa.

“hừ, ta nói để các ngươi đi rồi sao? Vừa rồi ai nói Đông Môn Tây Môn đại tiểu thư gì đó không cần quan tâm? A Đại,đập nát răng hắn cho ta!”

Người phụ nữ lạnh lùng nói Thiết Thành rất tức giận,nhưng phải kìm nén lại cơn giận.

Một vệ sĩ nghe thấy vậy, hắn ta lại đạp mạnh lần nữa vào chiếc vali mà Trần Hạo đang nhặt.

“Muốn chết sao!”

Bốn vệ sĩ đồng thanh.

Sau đó, hắn ta lấy cây gậy liền đập mạnh về phía đầu Trần Hạo và Thiết Thành.

“ừm?”

Trần Hạo không muốn quan tâm đến họ.

Nhưng người Tây Môn gia này quá kiêu ngạo và độc đoán.

Gậy này đập vào đầu, không người bình thường nào chịu nổi.

Lúc trước họ cưỡng chế lấy phòng, nay lại đánh người,rồi bắt quỳ lạy.

Trần Hạo liền không thể chịu đựng được.

“Làm đi!”

Trần Hạo nói với Thiết Thành.

Còn Thiết Thành tức giận, nhịn không được đã lâu.


Hai tay giương lên.

Mặc nhiên để cho bốn thanh sắt đập vào cánh tay anh ta.

Bụp Bụp Bụp! Bốn cây gậy đồng loạt rung chuyển.

Lòng bàn tay của bốn vệ sĩ bị đứt da chảy máu.

“Cái gì?”

Cả bốn người đều kinh ngạc phát ra tiếng.

Ngay cả Tây Môn đại tiểu thư cũng có chút kinh ngạc đứng lên, hiển nhiên có chút kinh hãi.

Cảnh tiếp theo đẫm máu hơn.

Thiết Thành mỗi người một tay,giống như là diều hâu vồ gà con, một hồi bốn người liền bị đánh không thành hình người.

“A!”

Lúc này nữ nhân kia mới biết mình sợ hãi, lúc nãy còn khệnh khạng kiêu ngạo giờ thì thất kinh hồn vía.

“Ngươi … ngươi dám làm vậy à, ngươi có biết đây là đâu không? ngươi không muốn sống nữa sao?”

Người phụ nữ kêu lên.

Trần Hạo bước tới, chụp cổ áo của người phụ nữ, ném thẳng ra ngoài cửa.

(vl bạo lực ghê J) Cô ta bị ném thẳng xuống hồ nước lớn bên ngoài khách sạn.

Người phụ nữ ngay lập tức ướt sũng.

“A! Các ngươi muốn chết, muốn tìm cái chết!”

Người phụ nữ tức giận nói.

Nói xong, mặc kệ thuộc hạ, nhìn thấy Thiết Thành đi ra ngoài, cô vội vàng bỏ chạy.

“Mẹ kiếp, ta có thể để ngươi bắt nạt được sao!”

Thiết Thành chửi rủa.

Và những người trong khách sạn đều im lặng.

“Giúp chúng ta bù lại phòng đã trả, hoặc bằng không sẽ phá hủy khách sạn này!”

Trần Hạo tức giận đập bàn.



“Có có có có!”

Vài người phục vụ gật đầu như giã tỏi.

Tây Môn gia không thể xúc phạm, nhưng hai kẻ trước mặt lại càng không thể được.

Chỉ làm những gì mà bọn họ nói.

Sau khi mở lại phòng, Trần Hạo cùng thiết thành lên lầu.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Trần Hạo ngoài miệng cười khổ.

Suy cho cùng, trong mắt Trần Hạo hầu như không có đại gia hay gì cả.

Khi anh và thiết thành đến tầng, cửa thang máy mở ra.

Tình cờ gặp một nhóm người đi xuống thang máy.

“đại ca!”

Và trong đội này, một thanh niên sau khi nhìn thấy Trần Hạo đã kinh ngạc hét lên.

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn.

Cũng có chút bất ngờ.

“Tiểu Phi? Sao ngươi lại ở đây?”

Người trước mặt không ai khác chính là Bạch Tiểu Phi.

Mà đám người xung quanh Bạch Tiểu Phi này.

Còn có cả nam và nữ.

Trần Hạo không khỏi liếc nhìn bọn họ, bởi vì trên thân bọn họ đều có nội lực vây quanh.

Rõ ràng bọn họ đều là người luyện võ.

“em sáng nay mới đến, đại ca, sao anh cũng ở đây? Anh không phải tới đây để thử luyện chứ?”

Bạch Tiểu Phi kinh ngạc.

“Cái gì thử luyện?”

Trần Hạo nghi vấn hỏi.

“Khụ khụ!”

Lúc này, bên cạnh Bạch Tiểu Phi có một cô gái không khỏi ho khan một tiếng.

Tỏ vẻ ngụ ý nhắc nhở Bạch Tiểu Phi đừng tiếp tục nói nữa.

“Đây là đại cả của ta, ta trò chuyện một lát, các ngươi đi trước đi!”

Bạch Tiểu Phi nhìn bọn họ nói.

Trần Hạo vốn là muốn gật đầu chào bọn họ một cái.

Vì rốt cuộc đó củng là bạn của Bạch Tiểu Phi? Sau đó, những người này đều xem thường Trần Hạo, cũng không có chào hỏi Trần Hạo.

Trực tiếp ngang qua mặt Trần Hạo và tiền vào thang máy.

“Những người đó là ai? Đến từ đâu?”

Về đến phòng của Trần Hạo, Trần Hạo không khỏi bối rối hỏi.

Đặc biệt là những gì thử luyện mà Bạch Tiểu Phi nói khiến Trần Hạo có chút tò mò.

“không phải đâu, bọn họ đều là võ sĩ Tinh Anh từ khắp mọi miền đất nước.

Họ được hiệp hội võ đạo đề cử đến đây.

Còn có Tinh Anh quân khu của em.

Và lần này,từ quốc tế đến không ít cao thủ!”

Bạch Tiểu Phi nói.

“nơi này Có các hoạt động đào tạo chung ở đây sao?”

Trần Hạo hỏi.

Bạch Tiểu Phi thấp giọng nói: “Không sai, chúng em là tiếp nhận được lệnh đến thử luyện từ một gia tộc cổ bí, hàng năm hiệp hội võ lâm, cùng với quân đội,tìm ra một nhóm người có năng lực.

Năng lực này phải vượt trội mới là kết quả của việc cho tham gia khóa huấn luyện thử nghiệm.

Dù em là người yếu nhất nhưng em cũng may mắn được một suất vào! ”

Bạch Tiểu Phi cười nói.



“Chẳng lẽ là đi đến Cổ gia?”

Trần Hạo rõ ràng phần nào.

Theo đại sư Ninh Viễn, gia tộc cổ bí, ở đây ngoài Cổ gia, còn có thể có là gì? Bạch Tiểu Phi sững sờ: “đại ca, người cũng biết Cổ gia?”

Trần Hạo gật đầu cười đắc ý.

“Đúng vậy, là Cổ gia.

Đây là thứ mà trước đây ta muốn không thể nào tiếp cận được.

Ta cũng biết trên đời này có những bí mật mà nhiều người trong chúng ta không thể biết.

Và Cổ gia này là một trong những bí mật.

Ta không biết mình đã tu luyện được bao nhiêu để thành một người có năng lực tuyệt vời! ”

“Lần này em đã có thể có được một vị trí thông qua tuyển chọn.

Nhờ phương pháp võ công của đại ca đã dạy em vài ngày trước,giờ vóc dáng của em đã cải thiện rất nhiều chỉ trong vài ngày!”

Bạch Tiểu Phi khoe cơ bắp.

Lúc đấy trợ giúp cho Bạch Tiểu Phi bắt trộm lúc đó, Trần Hạo đã dạy cho Bạch Tiểu Phi một vài thứ.

Hắn ở trong quân khu, đối với hắn có loại thể chất này càng hữu dụng.

Mà những thứ này, lúc đầu, Bạch Tiểu Phi là không thể nói ra, vì đây là thuộc là những thông tin mật.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Phi cũng đã nhìn ra thực lực của Trần Thiếu, cho nên không có gì phải giấu giếm Trần Hạo.

“Mà này, đại ca, anh đến đây là gì?”

Bạch Tiểu Phi lại hỏi.

“Mục đích của chúng ta giống nhau, ta cũng muốn đi Cổ gia!”

Trần Hạo cười thật lòng.

Đúng lúc này, di động của Bạch Tiểu Phi vang lên.

Bạch Tiểu Phi bắt máy nghe.

Có một lời nguyền dẫn từ một cô gái từ bên trong phát ra mắng: “Hừ, Bạch Tiểu Phi, ngươi tới Thái Thành, không phải nói muốn mời ta chơi sao? Ta dẫn em gái đi, đợi ở dưới lầu đã lâu, sao không thấy ngươi?”

“Được, được rồi, ta nói sau!”

Bạch Tiểu Phi trực tiếp cúp máy.

“đây là, là bạn học đại học của em, biết em đến Thái Thành, cô ấy đặc biệt muốn gặp em,và tối nay Thái Thành tổ chức yến tiệc, muốn cùng em đến buổi tiệc chơi đùa!”

Bạch Tiểu Phi giải thích.

Trần Hạo và Thiết Thành nhìn nhau cười, ai chả biết tiểu tử nhà anh lại giở trò gì.

“Mà này, đại ca, chúng ta chơi cùng nhau đã lâu rồi.

Lần trước gặp mặt, đại ca bận rộn như vậy.

Bằng không, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi dạo đi,ngày mai cùng nhau đi đến Cổ gia đi!?”

Bạch Tiểu Phi hỏi trong mong đợi.

Nói thật là Trần Hạo lúc đầu không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của người anh em tốt, Trần Hạo đành chịu,không đành từ chối.

Đúng vậy, từ khi tốt nghiệp đại học, căn bản không có cơ hội ngồi uống rượu chơi với nhau.

“Được rồi, chúng ta cùng nhau đi!”

Trần Hạo cười nói.

Và khách sạn ở tầng dưới, cạnh bến trạm xe buýt.

Có bốn, năm cô gái hồn nhiên và dễ thương xúng xính, xách cặp trò chuyện rôm rả.

“Hừm, lát nữa hắn xuống.

Thật sự, tôi mà không dạy dỗ nó thì mất mặt quá.


Nó nói còn có hai anh đẹp trai đi theo nữa.


Các chị em, lát nữa ngắm trai thật kỹ nhé!”




Một trong những cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười và run rẩy nói.

Advertisement
';
Advertisement