Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hải Yến Chương 654: Ta có thể tới Kim Lăng Đúng lúc này, theo hướng ngón tay của tên vệ sĩ, cô ta cũng tình cờ nhìn thấy hai người.

Đã có hàng chục vệ sĩ vây quanh hai người.

“Đồ khốn kiếp, anh chết chắc rồi, Phi ca, tôi muốn anh móc mắt cắt đứt tay chân của hắn!”

Tây Môn Vũ nắm chặt tay.



Được!”

Đoạn Phi gật đầu đồng ý.

Lại nói về Trần Hạo bên này.

Trần Hạo và Thiết Thành, Bạch Tiểu Phi đều tập trung xem đánh nhau trên võ đài.

Thành thật mà nói, hai võ sĩ này đều đã được huấn luyện chăm chỉ, và kỹ năng của họ phong phú hơn và họ cực kỳ thú vị.

“Trần Thiếu, hình như có chuyện gì rồi, những vệ sĩ này hình như là tới vì chúng ta, tôi cũng nhìn thấy cô gái gây sự lúc buổi trưa!”

Thiết Thành vừa xem võ đài đấu vừa uống nước trái cây.

“Hừ, tôi đã thấy lâu rồi.

Vừa bước vào đã có người nhìn chúng ta.


Không ngờ cô gái họ Tây Môn này thật sự là không thèm nói đạo lý!”

Trần Hạo không khỏi cười khổ.

“Anh hai, có chuyện gì vậy?”

Bạch Tiểu Phi cũng cảm thấy lo lắng.

Nhẹ giọng hỏi.

“Không sao, cứ xem bọn họ muốn làm gì!”

Trần Hạo nhẹ giọng nói.

“Tiểu Phi Tiểu Phi, anh tại sao lại gọi người này là sư huynh?”

Vương Lệ Kiệt lúc này liền lôi kéo cánh tay của Tiểu Phi hỏi.

Cô cảm thấy thế nào, anh ấy tên là Trần Hạo, xem ra so với Tiểu Phi còn lợi hại hơn rất nhiều, Tiểu Phi giống như một đứa em trai trước mặt anh ta? “Không nên hỏi cũng đừng hỏi, cứ im lặng mà xem, đợi chút nữa xảy ra đánh nhau, mấy người các cô chạy đến một bên, không có chuyện của các cô, bọn hắn sẽ không làm khó các cô!”

Còn Bạch Tiểu Phi thì nắm chặt tay, chờ Trần Hạo ra lệnh bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đánh trả.

Về phần hội trường, tất cả mọi người không phải người ngu.

Nhìn thấy nhiều vệ sĩ tràn vào như vậy, ai dám nói chuyện, tất cả đều yên lặng nhìn về phía này, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Ầm!”

Đúng lúc này, tiếng chai rượu đỏ rơi xuống đất phá vỡ sự im lặng của hiện trường.

Một chai rượu vang đỏ trực tiếp vỡ tung trên bàn của Trần Hạo.



Một người phụ nữ hùng hổ bước tới.

“Được rồi, hai người, tôi tìm hai người khắp nơi, còn tưởng rằng hai người chạy trốn rồi, không ngờ lại dám tới yến tiệc do nhà tôi chiêu đãi?”

Người phụ nữ này là Tây Môn Vũ.

Lúc này, cô ta cười lạnh một tiếng.

Hôm nay, cô muốn trả thù trước mặt mọi người.

Rửa sạch nỗi nhục này.

“Lần này, bớt công tôi tìm hai người khắp nơi!”

Tây Môn Vũ chế nhạo.

“Chỉ dựa vào mấy tên vệ sĩ này thôi sao? Haizzz, có đến thêm gấp 10 lần nữa thì cũng vô dụng thôi!”

Thiết Thành mỉm cười.

“Ai da, lợi hại như vậy sao? Hơn gấp mười lần, liền là năm sáu trăm người.

Cho dù là năm sáu trăm con heo, bắt hết một lần cũng không đủ sao? Bản lĩnh lớn như vậy, chỉ cần tôi hỏi các ngươi, các ngươi có dám lên võ đài thi đấu với Phi Ca của chúng ta không? ”

Gã đàn ông to lớn đi tới, vẻ mặt đầy vẻ châm chọc, trong lúc nói chuyện, một cỗ sát ý tràn ngập trong cơ thể, khiến cho không khí xung quanh trong phút chốc có chút lạnh lẽo.

“Biết điều đi tiểu tử, có thể có cơ hội thi đấu cùng Phi ca, đương nhiên, bị Phi ca phế bỏ, cũng cho các người vang danh cả đời, hiện trường có rất nhiều võ hiệp, anh có thể hỏi một chút, Đoạn Phi danh hiệu có bao nhiêu vang dội!”

Người đàn ông lớn cười nói.

“Đoạn Phi?”

Ngay khi câu nói này phát ra, thân thể mọi người chấn động điên cuồng.

Cơ sở tu luyện của Đoạn Phi rất nổi tiếng trong Hiệp hội Wushu, ngay cả khi hắn còn là một thiếu niên, ngay cả sự tồn tại của cấp bậc đại sư bình thường cũng không còn là đối thủ của hắn.

Tài năng của đứa trẻ này chỉ đơn giản là đáng sợ! Và tất cả mọi người đều đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đầy hơi thở vương vấn đang từ từ bước lên bục cao với đôi mắt hơi nheo lại.

Sau đó, anh lạnh lùng chỉ vào Trần Hạo từ trên khán đài.

“Nghe Vũ muội muội nói anh đặc biệt đánh đấm giỏi, tiến lên nhận lời thách đấu của tôi! Để tôi xem bản lĩnh của anh thế nào.”

Quét ánh mắt ghen tị của đám người trên khán đài, Đoạn Phi chỉ lắc đầu cười khổ.

Còn Bạch Tiểu Phi, hiển nhiên không ngờ Tây Môn Vũ này, thật có thể gọi Đoạn Phi đến rửa nhục cho cô? Những giọt mồ hôi đã chảy ra trên trán anh.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú!”

Trần Hạo bất lực nhẹ nhàng nói.

Trong chuyến đi này, Trần Hạo không muốn quá xa hoa, những người này đều có liên quan đến Cổ gia, Trần Hạo cũng không biết Cổ gia đang xảy ra chuyện gì, cho nên Trần Hạo cũng không muốn phô trương thanh thế.

“Không có hứng thú? Tôi nghĩ chính là anh không dám? Đồ khốn kiếp, hôm nay anh đánh tôi buổi trưa, không ngờ bây giờ anh lại sợ hãi thành ra dạng này, đối mặt với thách thức của Phi ca, anh còn không dám ho he lấy một tiếng.”

Tây Môn Vũ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy rất tức giận.

Đồng thời cũng thật sự xem thường Trần Hạo.

Nàng là đại tiểu thư của Thái Thành Tây Môn gia, nàng như thế nào lại từng bị sỉ nhục như vậy? Trên thực tế, người của Tây Môn gia đã tới khách sạn chặn đường hai người Trần Hạo, nhưng đáng tiếc, bọn họ không có ở trong khách sạn.

Tây Môn Vũ cho rằng cả hai đã sợ hãi bỏ chạy sau khi biết thực lực của mình.

Thật bất ngờ, họ không rời đi và họ có dũng khí để đến dự tiệc do gia đình cô chủ trì.



Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.

Lần này, nhất định phải làm cho hai người đẹp mắt, mới có thể hả cơn giận này.

“Cái gì? Họ Trần, anh dám không cho Phi ca của chúng ta mặt mũi? Phi ca cho anh làm đối thủ của mình, đồng thời bị Phi ca tự tay đem anh đánh cho tàn phế, đấy chính là vinh quang của anh mới đúng, anh lại còn dám từ chối?”

Giờ phút này, Đại hán bên cạnh Đoạn Phi đứng ra, trừng mắt nhìn Trần Hạo nói.

Hắn tên là Lương Vũ, được Bạch Tiểu Phi giới thiệu sơ qua, hắn là một trong những nhân vật cốt cán trong đội huấn luyện của bọn họ, phi thường phi thường, nhưng hắn luốn được mệnh danh như tay sai của Đoạn Phi, sai đâu đánh đó.

Bây giờ Trần Hạo lại ngang nhiên từ chối lời mời thách đấu của Đoạn Phi.

Trong lòng Lương Vũ như muốn tát anh một cái.

Đoạn Phi hiển nhiên cũng có chút không vui, đôi mắt hơi híp lại chậm rãi mở ra, cau mày nhìn qua.

“Không cho mặt mũi thì sao?”

Trần Hạo ngẩng đầu nhìn anh cười.

“Anh …”

Lương Vũ tức giận đỏ bừng, muốn đánh người ngay lúc này.

Bạch Tiểu Phi vội vàng đến bên cạnh Trần Hạo.

Mặc dù bây giờ Trần Hạo rất có năng lực, nhất là năng lực mà anh thể hiện khi bắt được kẻ cướp, Bạch Tiểu Phi vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Trần Hạo lúc này lại xúc phạm đến con quái vật Đoạn Phi.

Điều này làm cho Bạch Tiểu Phi có chút chột dạ, phải biết Lương Vũ nguyên bản rất khó đối phó, nếu Đoạn Phi kiêu ngạo này hạ thủ thì Lương Vũ này cũng không thể thi triển nhiều hiệp.

Cho nên nếu Đoạn Phi cùng Lương Vũ này ra tay đồng thời, Bạch Tiểu Phi thực sự lo lắng cho an nguy của Trần Hạo.

“Phi ca, Vũ ca, ở đây có thể có chút hiểu lầm, nể mặt Tiểu Phi một chút được không, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi?”

Bạch Tiểu Phi nói.

“Chúng ta qua uống một chút, nhưng anh muốn bồi thường gì, chúng tôi đều sẽ hài lòng!”

Để tránh cho Trần Thiếu bị hại, Bạch Tiểu Phi chỉ có thể hạ thủ lưu tình.

“Tiểu Phi, tôi hiểu lòng tốt của cậu, nhưng tôi không có thời gian ngồi xuống với bọn họ!”

Trần Hạo vỗ vai em trai Tiểu Phi, đương nhiên biết Tiểu Phi nói vậy là vì sự an toàn của bản thân.

Nhưng Trần Hạo cũng là nói thật, hắn chỉ muốn bình tĩnh mà làm tốt công việc của mình.

Ít rắc rối hơn.

Có thể nói, trong một số vấn đề, Trần Hạo có thể nhượng bộ hết mức.

Trần Hạo nhìn Tây Môn Vũ.


“Nếu có chuyện gì bất bình, cô có thể nhờ phụ thân đi Kim Lăng tìm Kim Lăng Trần Thiếu, tôi nghĩ cô sẽ có được đáp án như mong muốn!”


Trần Hạo chế nhạo.


“Hả? Kim Lăng Trần Thiếu?”


Và khi Trần Hạo nói ra điều này, toàn bộ những người có mặt tại yến tiệc lại thêm bàng hoàng …

Advertisement
';
Advertisement