Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hải Yến Chương 656: Tờ giấy ”

Anh! Ra tay đi! Tôi cho anh mười hiệp!”

Đoạn Phi nhìn Trần Hạo cười khổ lắc đầu.

Lúc sau, liền thấy anh ấy chống tay, quay lưng lại và nhắm mắt.

Phảng phất đặt mình vào trong trạng thái tuyệt vời nhất, thế giới vạn vật giờ phút này đối với Đoạn Phi mà nói, đã không quan trọng gì! “Đoạn Phi xứng là Đoạn Phi, quá ác, đây không phải là sẽ ra tay sao?”

“Nghe đồn Đoạn gia từng nắm được một bí thuật, chính là phản tổn thương chi thuật!”



phản tổn thương chi thuật là gì?”

Có người ngạc nhiên hỏi.

“Cứ để cho ngươi đánh, cú đánh của ngươi càng nặng, ngược lại ngươi lại càng bị nặng!”

Có người giải thích.

“Trời ạ, trên đời vẫn còn tồn tại chiêu thức thần kỳ này!”

Mọi người cảm thán.

Giờ phút này, Đoạn Phi từ lâu đã bị một bức màn bí ẩn bao phủ, nay lại càng thêm bí ẩn.

Mọi người nín thở theo dõi trận chiến một cách nghiêm túc.

Trần Hạo nghe không hiểu cái gì gọi phản tổn thương chi thuật.

Chỉ là biết, sự tình hôm nay, nếu là không có hiểu rõ, chỉ sợ thật đúng là đi không được.

Hiện tại nội lực xoay tròn khắp cơ thể.

Trần Hạo kịch liệt bước đi, rất nhanh giơ chân đá thẳng về phía Đoạn Phi.

“Phi ca phải trả kích!”

Mọi người nóng mắt.


Ầm! Nghe thấy một tiếng động lớn, kèm theo tiếng xương gãy, họ nhìn thấy một bóng người bay nhanh qua.

Ầm ầm ầm ầm! Nó thậm chí còn làm bay tung toé hết dãy bàn ghế này đến dãy bàn ghế khác và có rất nhiều người của hội võ thuật bởi vì đứng quá gần.

Bị thân thể này bay ra đập trung, họ cũng bị cuốn ngược, bay ra ngoài.

Bàn ghế, con người, bỗng trở thành một đống hỗn độn.

Cuối cùng.

Oành! Sau một thời gian, cơ thể này cuối cùng cũng dừng lại.

Cánh cửa kính xoay ở sảnh vỡ tan tành.

Và thân thể này, không phải ai khác, chính là Đoạn Phi.

Những người có mặt đều đã bị sốc.

Đặc biệt là Tây Môn Vũ.



Làm thế nào mà có thể được?”

Cô ấy đã rất ngạc nhiên.

Mọi người cũng bàng hoàng.

“Phi ca chẳng lẽ không ra tay sao?”

Một số người suy đoán.

“Hẳn là thất bại của Phi ca quá đơn giản đúng không? Nhất định phải có ẩn tình gì đó!”

Không thể tin được, đây là điều không thể tin được.

Đoạn Phi hộc máu, kinh mạch toàn thân run lên.

Một khuôn mặt đầy kinh hoàng.

Vừa rồi một cỗ lực lượng cuồng bạo gần như quét sạch toàn thân hắn.

Bộ não của anh ấy trống rỗng.

“Lúc này mới một hiệp, còn có chín hiệp nữa “ Trần Hạo đang đứng trên sân khấu, nhìn Đoạn Phi nằm trên mặt đất lúc này, liền nhắc nhở.

“Phi ca, dậy đi, Phi ca!”

“Xong xong hắn xong, Phi ca muốn triển lộ tuyệt chiêu rồi sao?”

Tất cả mọi mọi người đã cổ vũ.



Nhưng Đoạn Phi, vừa kịp đứng dậy, máu trào ra dữ dội, lại quỳ xuống.

Anh ấy đã hoàn toàn mất năng lượng.

Cho đến bây giờ, mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đoạn Phi bại rồi? Còn để người ta mười hiệp? Kết quả một cước đều không chống cự nổi? “Phi ca!”

Tây Môn Vũ vội vàng chạy tới.

Đoạn Phi hai mắt đen lại, nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

“Trần Thiếu, anh quả thật quá lợi hại!”

Bạch Tiểu Phi ngây ngẩn cả người.

Bây giờ, chỉ dùng hai từ sùng bái, không thể diễn tả được tâm trạng của Bạch Tiểu Phi lúc này.

“Hiện tại muốn đi cũng không ai ngăn cản?”

Vỗ vỗ vai Tiểu Phi, Trần Hạo lạnh lùng quét về phía đám vệ sĩ.

Các vệ sĩ bị Trần Hạo nhìn chằm chằm vào mắt, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Trực tiếp tránh ra một con đường.



Chúng ta đi!”

Trần Hạo nói.

Một đoàn người trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Người nhà họ Tây Môn, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

“Còn để cho Trần Thiếu mười hiệp? Tôi nhổ vào!”

Khi Thiết Thành đi ngang qua Đoạn Phi, anh ta nói ra một cách khinh bỉ.

Ngoài sảnh.

“Trần Hạo, anh thật lợi hại!”

“Đúng vậy, nhân tiện Trần Hạo, anh thật sự là Kim Lăng Trần Thiếu trong truyền thuyết sao?”

“Tiểu Phi chưa từng nói với chúng tôi chuyện đó!”

Và vài cô gái vội vàng vây quanh và hỏi một cách hào hứng.

Giờ phút này, bọn họ cảm thấy Trần Hạo thật đẹp trai, lại rất điềm đạm.

“Nó có quan trọng không?”

Trần Hạo nhẹ giọng hỏi.

Câu này khiến mấy cô gái há hốc mồm, hiển nhiên Trần Thiếu này đối với bọn họ không có hứng thú chút nào.

Một số cô gái cảm thấy một chút mất mát trong trái tim của họ.

Lại nói một bên khác.

Đoạn Phi bị đá và trở nên tê liệt một nửa, đến nay, mặc dù đã tỉnh lại nhưng cánh tay của anh không thể phát lực.

Sự việc này khiến Tây Môn gia biến động không ít.

Rốt cuộc, Đoạn gia Tây Môn gia đã quen biết từ đời này sang đời khác, Đoạn Phi là ngôi sao mới của Hiệp hội Võ đạo, đồng thời là đối tượng của bí pháp Cổ gia.

Ngày mai anh ấy sẽ tham gia khóa huấn luyện thử nghiệm, nhưng kết quả là anh ấy bị tàn tật một nửa.

Hơn nữa, người làm Đoạn Phi bị thương lại có chút hiểu lầm với Tây Môn Vũ, Đại tiểu thư của Tây Môn gia.

Điều này không khỏi khơi dậy sự chú ý của Tây Môn gia.

Tây Môn Tùng gia chủ Tây Môn gia còn đích thân hỏi chuyện.

Hơn nữa, một người trung niên từ Cổ gia đang đến thăm Tây Môn phủ.

Đoạn Phi là nhân viên huấn luyện bên trong, vị trưởng lão này cũng biết Đoạn gia.

Khi Đoạn Phi bị bế vào Tây Môn gia.

Ông ấy cũng có mặt.

Tây Môn Vũ không dám giấu diếm chuyện gì, liền nói cho phụ thân biết nguyên nhân và hậu quả của toàn bộ, tất nhiên trong đó có bức ảnh của Trần Hạo.



Người các ngươi đắc tội, quả nhiên là hắn!”

Xem xong bức ảnh, Cổ gia trung niên không khỏi nheo mắt lại.

“Tam gia, ngươi biết hắn sao? Hắn thật sự là Kim Lăng Trần Thiếu sao?”

Tây Môn Tùng kinh ngạc nói.



Tam gia này tên là Cổ Tam Nguyên, là trung gian chịu trách nhiệm liên lạc giữa Cổ gia và thế giới bên ngoài.

Vì vậy, ông ta đối với Tây Môn gia rất quen thuộc.

“Ừm, tôi đã xem qua một tấm ảnh của hắn.

Hắn chính là Kim Lăng Trần Thiếu.

Các người có biết người này rất hung ác không, hắn thật sự rất bí hiểm.

Nhà Mạc gia, Long gia, Tây Nam Tư Đồ gia, Tất cả đều chết dưới tay một mình người này! ”

Cổ Tam Nguyên nói.

Tây Môn Tùng hai mắt gần như nhìn không ra.

Tây Môn Vũ cũng sợ hãi che miệng.



Thật hay giả?”

Hai cha con đồng thanh hỏi.



Điều đó có thể là giả sao? Và tôi có thể nói cho cô biết, Trần Hạo, anh ấy đến Cổ gia, chủ nhân Thái nãi nãi của chúng tôi, cũng đã ra lệnh từ trước, nếu Trần Hạo đến, hãy để tôi dẫn đầu! Còn Thái nãi nãi cũng nói anh ta sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ Thái nãi nãi giống như thần! ”

Cổ Tam Nguyên thở dài.

“Cho nên, hắn vẫn là khách quý của Cổ gia?”

Tây Môn Tùng càng sợ hãi.

“Có thể nói, trước đây nghe nói Tam Thánh môn và người của Cửu La Môn phái sư phụ đuổi giết hắn, nhưng đều thất bại.

Cổ Tam Nguyên lắc đầu.

“Tôi … tôi không biết anh ta lợi hại đến như vậy.

Nếu tôi biết điều đó, tôi sẽ không gây rối với anh ta chút nào!”

Tây Môn Vũ sợ hãi nói.

“Chỉ là Tam gia, tại sao Tam Thánh cùng Cửu La Môn lại bắt hắn? Mà, Cổ gia cũng là…”

Tây Môn Tùng hỏi.

“Bởi vì hắn có một thứ đặc biệt, ai có được, đều có thể biết được được bí mật lớn trong đó!”

Cổ Tam Nguyên gằn từng chữ.

“Một bí mật lớn?”

Tây Môn Tùng hai mắt tỏa sáng.

Sau đó trầm ngâm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ là Cổ gia cũng…”

Chỉ thấy ánh mắt cảnh cáo của Cổ Tam Nguyên, Tây Môn Tùng không nói tiếp.

Nhưng trong lòng lại thầm an tâm.

Trần Hạo lúc này đã về khách sạn.

Đương nhiên, phòng của khách sạn đã bị Tây Môn Vũ phái người làm hỏng.

Nhìn sơ qua, Thiết Thành chính là muốn giết người của Tây Môn gia.

Chỉ là Trần Hạo lại gọi anh ta lại.

“Trần Thiếu, đây không phải là phong cách của anh, Tây Môn Vũ này đã hai ba lần nhắm vào chúng ta, lần này không thể tha cho Tây Môn Gia bọn họ!”

Thiết Thành nói.

“Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này luôn luôn lo lắng, trong lòng luôn có cảm giác không yên, tôi không muốn hao tổn sức lực cho Tây Môn gia!”

Trần Hạo lắc đầu.

Thiết Thành tức giận đấm vào tường, thở dài.

Lúc này ánh mắt Thiết Thành cũng ngưng tụ lại, hắn hướng về phía bàn của khách sạn.



Ừm?”


Thiết Thành thắc mắc: “Trần Thiếu, hình như có người ở trong phòng?”


Trần Hạo nhìn cảnh lộn xộn bị Tây Môn Vũ phá hủy, nhíu mày: ”


Tôi biết…”


“Không! Ý tôi không phải.Trần Thiếu nhìn xem, có người để lại lời nhắn rủ anh ra ngoài gặp mặt!”

Advertisement
';
Advertisement