Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Edit: Hai yen Chương 660: Sinh Tử kiếp “Lại đây, giam Đại thiểu thư vào phòng, canh giữ thật chặt cho tôi.

Bắt đầu từ hôm nay không được phép ra khỏi cửa nửa bước!”

Cổ gia lão bà Thái Cổ Nguyệt ra lệnh, Cổ Vũ Tiêu bị bắt đi giam lỏng.

Mà lần này đối với Trần Hạo, anh nhất định phải thắng! Lúc này, trời đã về khuya.

Trần hạo biết được kế hoạch muốn bắt giữ mình của ba thế lực lớn, nhất thời không dám dừng lại, chạy nhanh.

Anh định tìm Thiết Thành trước, sau đó đưa anh ta đi, cùng nhau rời khỏi đây.

Khi Trần Hạo chuẩn bị rời ngoại thành tiến vào trung tâm.

Rầm rầm! Đột nhiên có âm thanh trong rừng cây xung quanh.

Cứ như thể có một loài động vật nào đó bay nhanh trong rừng, khiến cành và lá xung quanh không khỏi lắc lư mạnh.

Trần Hạo dừng lại.

Anh cảnh giác xung quanh.

Theo bản năng, nói với anh ta rằng có người đang ở gần đây! Mà cũng chính lúc này, một cơn lạnh buốt bất chợt bao trùm lấy Trần Hạo, khóa chặt lấy anh.

Càng ngày càng lạnh hơn.

Từ lưng anh, nó bao phủ toàn bộ cơ thể.

Mình bị người tiếp cận rồi? Trần Hạo trên trán đầy mồ hôi.

Loại sợ hãi này chưa từng xảy ra trước đây, như thể nó là một tín hiệu từ bản năng cơ thể của anh.


Trần Hạo chậm rãi ngẩng đầu.

Anh vừa nhìn thấy nó, ngay trên một cây đại thụ bên cạnh.

Một người đàn ông to lớn cao khoảng hai mét đang đứng bên trên.

Với ánh trăng mờ ảo, Trần Hạo có thể nhìn rõ.

Mặt anh ta tím đen, môi anh ta có màu tím đậm hơn, nhưng mắt anh ta đỏ rực.

Thậm chí có một luồng khí đen tràn ngập khắp cơ thể.

Sống nhưng lại như là một cái xác! Anh ta chính không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.

Cái lạnh buốt thấu thân thể là do anh ta! “Hắc Tướng?”

Trần Hạo trong lòng kinh hãi.

Trong tiềm thức lùi lại vài bước.

Chỉ cần nhìn khí thế của hắn, Trần Hạo đã hoàn toàn bị áp chế.



Xoạt!”

Với một âm thanh nhẹ nhàng, anh thấy thân hình to lớn của Hắc Tướng đang giẫm nhẹ lên cành lá.

Sau đó cả người giống như một viên đạn đại bác, phóng thẳng về phía Trần Hạo.

Rất nhanh.

Đến thẳng Trần Hạo.

Những tín hiệu nguy hiểm vang lên trong não anh.

Trần Hạo cố hết sức, vội vàng chạy nhanh.

Ầm! Hắc Tướng ngã trên mặt đất, mặt đất rung chuyển.



Anh ta lộ ra hai tay.

Đôi tay của anh ta giống như mười móng vuốt sắc nhọn làm bằng thép, với kết cấu đen tuyền ở khắp mọi nơi, mỗi chiếc đều giống như những chiếc nanh trong miệng của một con sói đói.

Như Cổ Vũ Tiêu đã nói với anh, hắn không phải người, mà là vũ khí, vũ khí biến hóa từ xác chết.

“Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy? Cùng ta trở về đi! Điện chủ cùng Cổ lão thái thái cũng đang chờ anh!”

Hắc Tướng phát ra âm thanh giống tiếng quạ già.

Vừa nói chuyện vừa bước nhanh về phía Trần Hạo.

Mà Trần Hạo vận dụng nội kình, ra sức tế ra Phá Quân.

Phá Quân đã được khai quang.

Mà tên Hắc Tướng này, toàn thân như có thép bao bọc.

Đối phó với hắn, chỉ có Phá Quân.

Phá Quân tốc độ cuồng bạo, hóa thành luồng sáng bắn thẳng về phía cổ hắn.

Bụp! Không ngờ, Phá Quân vốn thường xuyên trúng đích, nhưng lần này lại bị Hắc Tướng kẹp lấy giữ hai ngón tay như móng vuốt! ”

Theo tôi!”

Anh nhẹ nhàng ném Phá Quân xuống đất.

Lại nói một cách lạnh lùng.

Trần Hạo trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin, người này quá mạnh mẽ! Sau đó lại nhìn hắn thân ảnh nhoáng một cái.

Đến thẳng chỗ Trần Hạo.

Một bàn tay to lớn mạnh mẽ tát Trần Hạo.

Trần Hạo tránh không được liền bị hắn đánh bay ra ngoài.

Cơ và xương toàn thân tê dại, cổ họng ngọt ngào, ứa ra một ngụm máu.

Các cơ quan nội tạng dường như bị anh ta tát đã lệch khỏi vị trí ban đầu.

Anh đập mạnh xuống đất và lăn vài vòng trước khi dừng lại.

Trần Hạo cố gắng ngưng tụ nội lực, nhưng phát hiện đã vỡ ra, bị thương nặng không thể ngưng tụ.

Xong! Chẳng lẽ mình lần này sẽ bị chết tại Thái Thành? Ngọc bội? Trần Hạo có tâm cầu cứu, hi vọng Ngọc bội có thể cứu sống mình trong lúc nguy cấp như trước.

Nhưng lần này, mặc cho anh ta hét lên như thế nào, mặt dây chuyền ngọc bích vẫn thờ ơ.

Hắc Tướng bước tới với vẻ mặt lạnh lùng.

Anh một tay bế Trần Hạo bị thương nặng lên.



Anh muốn giết tôi, tôi muốn tra tấn anh, sau đó dẫn anh đi gặp sư phụ cùng Cổ lão thái thái!”

Hắc Tướng lạnh lùng nói.

Sau đó với một cú lắc mạnh, Trần Hạo bay ra ngoài, lần lượt đập vỡ bảy tám cây dày rồi mới dừng lại.

Trần Hạo cảm thấy xương mình xào xạc.

Anh đã mất hết ý thức.

Mà Hắc Tướng hiển nhiên không có tính toán bỏ qua Trần Hạo.

Xét theo dáng vẻ của anh ta, chỉ cần Trần Hạo được đưa trở về, coi như anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Cửu La Vương giao cho.



Còn Trần Hạo vừa đánh trả, trong mắt anh ta đã trở thành kẻ thù của anh ta.

Anh ta tra tấn Trần Hạo bằng nhiều cách khác nhau.

Trần Hạo cứ bị Hắc Tướng này kích động nội tạng, tứ chi bị hắn đánh gãy.

Mấy lần đều muốn đau nhức ngất đi Nhưng Trần Hạo, không đánh lại được.

Phốc! Với khuôn mặt lạnh lùng, Hắc Tướng một chân đạp lên Trần Hạo đang phun máu, sau đó giơ móng vuốt thép cắm thẳng vào ngực Trần Hạo.

Trần Hạo cố hết sức né tránh.

Cuối cùng, móng vuốt thép cắm vào vai trái của Trần Hạo.

Đồ khốn! Cơn đau dữ dội, cũng như chất độc cực mạnh trong cơ thể Hắc Tướng xâm nhập vào cơ thể Trần Hạo với số lượng lớn.

Đau đớn, choáng váng, Trần Hạo lập tức nửa tỉnh nửa mê.

Môi Trần Hạo bỗng nhiên đen lại.

Hắc Tướng thì là một mực cười lạnh.

Vút! Đột nhiên, xung quanh có một luồng ánh sáng bùng nổ.

Nó giống như một mũi tên xuyên qua không trung.



Ai?”

Còn Hắc Tướng, kẻ đã hành hạ Trần Hạo, thì thẳng người.

Phẫn nộ tự mình nhìn xem.

Vút vù vù! Âm thanh giống như mũi tên trở nên dữ dội hơn.

Sau đó, Hắc Tướng liền thấy phía trước không trung, ánh sáng đột nhiên xuất hiện.

Một tia sáng như sao băng lao nhanh về phía anh.

Tia sáng này quét ngang thiên địa, cả không gian dường như bị nó xé nát.

Để Hắc Tướng, thế mà trong khoảnh khắc run như cầy sấy.

Nguy hiểm! Hắc Tướng lúc này không thèm để ý đến Trần Hạo, sợ đến mức rút lui liên tục.

Thậm chí, anh ta còn ngồi bệt xuống đất và nhanh chóng chuồn đi.

Tuy nhiên, đồng tử của anh ta vẫn tiếp tục mở rộng.

Vì đạo lưu quang kia như là có mắt.

Hắc Tướng chạy đến đâu thì hướng của đạo lưu quang sẽ chạy theo tới đó.

Cuối cùng, Hắc Tướng kéo một thân ảnh nặng nề và nấp sau một thân cây lớn.

Ầm! Đã có những tiếng ồn rất lớn.

Hắc Tướng hét lên một tiếng, nơi đó nổ tung, khói trắng cuồn cuộn.

Còn toàn thân anh ta càng giống con diều đứt dây, bay xa hàng chục mét.

A ….! Anh ta hét lên, ôm chặt lấy lồng ngực đẫm máu,liên tiếp chạy trốn.


Nó nhanh chóng biến mất vào màn đêm rộng lớn.


Còn Trần Hạo, anh vừa rồi mơ hồ nhìn thấy tất cả.


Trong miệng anh phun ra máu, tứ chi đã mất đi trực giác, ngay cả ý thức cũng dần dần tiêu tán.


Nhưng trước khi nhắm mắt, anh vẫn nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đang đi về phía mình …

Advertisement
';
Advertisement