Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Mấy người định đưa tôi đi đâu?”

Trần Hạo hỏi.

“Hừ, ngươi tốt hết nên ngậm miệng lại, nếu mọi chuyện thuận lợi, ngươi làm theo lời chị Mộng Phỉ nói, chúng ta sẽ bảo đảm ngươi không sao, bằng không, nếu không cẩn thận thì ngươi sẽ mất mạng!”

Dược Mộng Dao chế nhạo cảnh cáo.

Trần Hạo nhìn thấy có mấy người chạy tới, dùng xích sắt còng tay chân của Trần Hạo lại.

Sau đó bọn họ đè Trần Hạo lên xe.

“Bọn nha đầu này, đang làm cái chuyện quái quỷ gì đây? Nếu không phải đang nhờ sự giúp đỡ của Dược Vương Cốc để có được dược liệu thì lúc này đã thoát ra ngoài và dạy dỗ cho các ngươi một ài học!”

Trần Hạo thầm nghĩ.

Nhưng trong lòng vẫn kìm nén, Trần Hạo an phận đi theo bọn họ lên xe.

Một đoàn xe hối hả ra khỏi cốc lúc này, tiến về vị trí đã được định sẵn.

Một lúc sau bọn họ đã đến địa điểm đó.

Nơi đây là một tòa nhà lớn giống như sân vận động.

Những chiếc xe sang lúc này đang tập trung trước cửa.

Và nơi đây có nhiều người đàn ông và phụ nữ ăn mặc lộng lẫy ra vào.

“Đây là nơi nào?”


Trần Hạo nhẹ giọng hỏi hai vệ sĩ hộ tống.

“Hừ, nơi đây là đấu trường thú, ngươi thật sự không biết sao? Những người ra vào đây dù là người lớn hay thanh niên họ điều là những người của gia tộc bí pháp, hoặc là con nhà giàu hoặc con gái cấp quốc tế.

Ngươi có thể đến đây là may mắn của ngươi rồi đấy!.”

Vài vệ sĩ khịt mũi lạnh lùng.

“Vừa rồi tôi nghe cô gái đó nói dùng tôi làm mồi nhử, có chuyện gì vậy?”

Trần Hạo nhíu mày hỏi.

Cái gì mà con gái nhà giàu cấp quốc tế thật là nhảm nhí, dù gì Trần Hạo vẫn thuộc thế hệ giàu có nhất nhì thế giới.

Anh đã thấy rất nhiều người loại này.

“Chủ nhân của cốc từng bắt được một người dã nhân cách đây vài ngày.

Nó quá khỏe.

Nó được con trai của chủ thung lũng Trang Thạch Tam đại thiếu hộ tống dã nhân đến đấu trường này.

Và người dã nhân này, trong tháng qua hắn đã đánh bại Biết bao nhiêu cao thủ, hắn là một dã nhân rất tàn nhẫn! ”

Vệ sĩ không để ý tới Trần Hạo nhiều lắm.

Nhưng nói đến dã nhân nãy, anh rất kinh ngạc.

Sau đó anh ta nói: “Chỉ là anh ta có sức mạnh hơn người và rất khó bị thuần phục.

Hắn ta rất sợ thiếu gia Trang thạch Tam dùng điện giật hắn, nên hắn trốn trong phòng không chịu ra ngoài.

Anh ta khát máu, có thể ăn thịt người., chỉ cần có người sống lôi kéo hắn ra, sẽ bị các cao thủ được đem từ Dược Vương Cốc tới đánh bại hắn là được rồi.

Đương nhiên, chị Mộng Phỉ của chúng ta cũng là đánh cược! nếu thăng thì thiếu gia Trang Thạch Tam có nhìn thấy chúng ta,gặp tiểu thư Mộng Phỉ, còn phải gọi là chị, Haha! ”



Người vệ sĩ nghĩ đến trận chiến sắp tới, không khỏi cảm thán.

Trần Hạo có thể hiểu được.

Đầu tiên, cô gái tên là Dược Mộng Phỉ đã đặt cược với Trang thiếu rằng muốn đánh bại chiến thần Dã Nhân bất bại kia nên muốn dùng Trần Hạo anh làm mồi nhử kẻ man rợ, sau đó dùng những cao thủ của gia tộc đánh bại hắn.

Điều này quá tàn nhẫn, nếu như người cận vệ đã nói, thì kẻ Dã Nhân tàn ác và ăn thịt người kia, thì những người bình thường làm sao không bị anh ta ăn thịt.

Trần Hạo nhíu mày.

“Vậy thì những cao thủ ngươi đưa tới,có thật sự mạnh không? Có thể Đánh bại được hắn hay không?”

Trần Hạo lạnh lùng hỏi.

“Ngươi đang nói cái gì! Hừ, tên khốn kiếp, dám chất vấn các cao thủ Dược Vương Cốc của chúng ta, đều là do lão phu nhân tuyển chọn khiêu khích, ngươi còn dám khinh thường những cao thủ của Dược Vương Cốc sao?”

Người vệ sĩ quát.

Trần Hạo không nói nữa.

Lúc này, hai người đã áp giải Trần Hạo ra khỏi xe.

Lúc này đám người Dược Mộng Phỉ liền dẫn đầu bước vào trong.

“Mộng Phỉ, sao vậy, chúng ta đã chờ ngươi quá lâu rồi!”

Bước vào bên trong đấu trường, một nam thanh niên với mái tóc nhuộm trắng bước tới với một tay đút túi quần.

Nhìn thấy Dược Mộng Phỉ nở nụ cười.

“Có một chúc trục trặt nhỏ nên đến trễ”

Dược Mộng Phỉ nhẹ giọng nói.

“Haha, ta tưởng Mộng Phỉ ngươi sợ thua nên không dám tới!”

Trang Thạch Tam nói.

“Trang Thạch Tam, ngươi đang nói cái gì vậy, sư tỷ ta sẽ sợ ngươi, đừng tưởng rằng ngươi bắt được một chiến thần Dã Nhân thì ngươi đã coi hắn là thiên hạ bất khả chiến bại, hôm nay nhất định phải dạy cho ngươi biết thế nào là cao thủ Dược Vương Cốc của chúng ta, cái gì là một Chiến thần bất bại, ta khinh! Dược Mộng Dao miệng rất lợi hại, hắn điên cuồng.

“Thôi, chúng ta chờ xem, nhưng nếu như ngươi thua, Mộng Phỉ, ngươi đã hứa với ta, đừng hối hận!”

Trang đại thiếu gia mỉm cười.

“Hehe, cứ đợi gọi chị gái đi!”

Dược Mộng Phỉ cũng không thèm nhìn hắn, liền dẫn người đi thẳng tìm một chỗ ngồi VIP rồi ngồi xuống.

Trần Hạo cũng đã được đưa tới.

Anh có thể thấy rõ đây là một nơi tương tự như Đấu trường La Mã cổ đại.

Ở giữa là một không gian mở rất lớn, bên trên là không gian mở, lưới điện nằm khắp nơi.

Ở phía bắc của bãi đất trống, có một cái hố đen tối, nếu Trần Hạo đoán không sai, hẳn đó là nơi giam giữ dã nhân.

Xung quanh là những bệ ngồi hình tròn.

Chỗ ngồi này đủ sức chứa từ bốn đến năm trăm người.

Và tại hiện trường, lúc này có 2-3 trăm người không nói gì.

Lẽ ra tất cả những công tử lớn nhỏ từ vệ sĩ đều đến xem.



Tất cả đều đang uống rượu vang đỏ và hú lên đầy phấn khích, khiến tâm trí người ta đau đớn.

“Thất sư đệ, trở về đi, tên Dã Nhân này xem ra thực sự không dễ dàng.

Nghe nói nhiều cao thủ ở bang Tề đại nhân không thể xử lý dù chỉ một hiệp của người này.

Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng đừng bất cẩn..

Vì lợi ích của nó, bảy chủ nhân sẽ cùng nhau tiến vào đấu trường! ”

Sau khi ngồi xuống, Dược Mộng Phỉ nói.

“Tiểu thư, chỉ là Dã Nhân trên núi phải không? Ta nghĩ, Thất đệ nếu đánh một mình với hắn cũng có thể giết chết hắn!”

Trong số bảy người này, người già nhất đã ngoài 60 tuổi, người trẻ nhất gần bốn mươi.

Đại trưởng lão khinh thường nói.

“Ta cùng Trang Thạch Tam đánh cuộc, tuyệt đối không thể thua, cho nên để an toàn, ta cũng bắt mồi cho ngươi, để hắn dụ trước, nếu ngươi ra chiêu nữa, dù sao vẫn là bảy người ra tay cùng một lúc, Trang Thạch Tam không nói rõ số lượng người.! ”

Dược Mộng Phỉ nói.

Sau đó cả bảy người đều đồng ý.

“Các ngươi, đưa hắn vào đi!”

Dược Mộng Phỉ lại nhìn những cái kia vệ sĩ, chỉ vào Trần Hạo.

“Trang Thạch Tam, ngươi nói người của Dược Vương cốc thật sự sẽ không thể đánh bại Chiến Thần bất bại đúng không? Bảy người này, ta biết bọn họ đều là cao thủ của Dược Mộng Phỉ, thực lực khó lường, thậm chí là của chúng ta.”

Chủ nhân Thung lũng cũng đã gặp bảy người này., Tôi phải làm thế nào! ”

Và bên cạnh Trang đại thiếu, một người hầu nhỏ thì thầm vào lúc này.

“Ngươi sợ cái gì, Dã Nhân vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn ngoài sức tưởng tượng của phụ thân, mấy ngày nay ngươi xem trận chiến của hắn, cũng quá tàn khốc, ta không tin là hắn sẽ dễ dàng bị đánh bại!”

“Hơn nữa, Dược Mộng Phỉ này, ta đã muốn ăn nàng quá lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy nàng đung đưa trước mặt, hồn phách của ta bị cô gái này làm cho tiêu tan, lần này cuối cùng ta buộc nàng phải theo đánh cuộc.”

rằng một khi chúng ta giành chiến thắng, điều tốt của ta sẽ được thực hiện, haha! ”

“Nhưng thuộc hạ vẫn lo lắng!”

Tiểu Sí nói.

“Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng, ta hai tay chuẩn bị! Bọn họ chỉ có mạng đi vào mà không có mạng đi ra!”

Trang Thạch Tâm lạnh lùng liếc nhìn Dược Mộng Phỉ làn da trắng nõn, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

“Chiến thần! Chiến thần! Chiến thần!”

Vào lúc này, bảy người cộng với Trần Hạo, tám người đã đứng ở bãi đất trống.

Mọi người bên lề đều đứng lên hò hét náo nhiệt đến chói tai.

“Nhóc con, ngươi thật là xui xẻo, hiện tại tiểu thư đã đem ngươi làm mồi cho chúng ta, ngươi cứ việc đi, yên tâm, chúng ta sẽ giết hắn báo thù cho ngươi!”

Bảy người nhìn nhau, rồi nhìn Trần Hạo lắc đầu cười nhạt.


Trần Hạo mặc kệ bọn họ, mà là cẩn thận nhìn chằm chằm lỗ đen.


Một luồng sát khí lạnh lẽo và buốt giá dường như thoát ra từ miệng hang, bên trong hang không ngừng vang lên tiếng rống của Dã Nhân.


“Làm sao có thể là Dã Nhân? Làm sao hắn lại có thể có sức mạnh kinh khủng đến như vậy?”


Trần Hạo nhíu mày thật chặt, thầm nghĩ …

Advertisement
';
Advertisement