Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Ngươi biết ta là ai ưh? Ngươi biết này mặt dây chuyền ngọc bích này à?”

Hắn có thể nói những lời của con người, có nghĩa là hắn ta không phải là một kẻ Dã Nhân.

Và có vẻ như hắn ta hoàn toàn tôn trọng người đứng trước mặt hắn là Trần Hạo, và không hề có một chút ý định nào đó giết anh như vừa rồi.

Trần Hạo lúc này mới hỏi.

“Tôi đã nhìn thấy một bức chân dung của thiên thần đại nhân.

Ngọc bội đó là Long Huyết Thần Ngọc, nó là một pháp khí cá nhân của ngài.không ngờ hôm nay được diên kiến thiên thần đại nhân.cầu xin thiền thần đại nhân tha mạng.

Lực Bá vừa quỳ vừa dập đầu liên tục.

Trần Hạo có một câu hỏi muốn hỏi Lực Bá.

Dù sao cũng thật vất vả nếu đụng phải Vân Tình hay tìm kiếm tung tích của nữ tử áo trắng.

Lực Bá phải biết nhiều thứ.

Trần Hạo đang định hỏi hắn.

Nhưng ngay lúc này Trần Hạo lại nghe thấy, bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân, bọn họ đang chậm rãi tiến vào bên trong của sơn động.

Bọn họ không phải ai khác mà là năm người cao thủ còn lại kia đang bước vào.

Lực Bá hiển nhiên cũng nghe thấy những bước chân đó, lúc này mới bối rối ngẩng đầu nhìn Trần Hạo.

Dường như đang hỏi, những người này có liên quan gì đến người không? Trần Hạo sau đó nói: “Ngươi có sức mạnh như vậy, vượt xa cả ta, làm sao có thể bị bọn họ giam cầm như thế?”

“Chao ôi, tiểu nhân không hề sợ bọn chúng, mà là sợ bảo vật lam quang trong tay của bọn chúng.

Đó là Thiên Lôi, bọn chúng dùng Thiên Lôi để chích điện vào tiểu nhân, ta không dám cử động! Ta cũng muốn thoát khỏi nơi này lắm, nhưng bọn chúng đã lập đội hình Thiên Lôi, ta không dám đụng vào ”

.


Lực Bá bất lực nói.

Haha, Trần Hạo cười khổ trong lòng.

Anh nghĩ rằng tên Lực Bá này coi súng điện như một pháp khí, và những lưới điện bên ngoài kia được hắn ta coi như một mảng Thiên Lôi.

Theo anh biết những thứ điện này căn bản không làm gì được cái tên lực bá này.

Nhưng ngạc nhiên là hắn lại không dám chống cự.

Nói đùa, mấy cái thứ điện này còn không làm gì được Trần Hạo, huống chi Lực Bá lại mạnh hơn Trần Hạo rất nhiều.

“Ngươi có muốn theo ta ra ngoài không?”

Trần Hạo nhìn hắn hỏi.

Lực Bá nặng nề gật đầu: thiên thần đại nhân, ngài có cứu tiểu nhân không? Nếu tiểu nhân có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, tiểu nhân nguyện ý đi theo thiên thần đại nhân làm trâu làm ngựa!”

Lực Bá lúc này bắt đầu khúm núm.

Trần Hạo vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

“Lực Bá, ngươi hãy dậy trước đi, ngươi đợi lát nữa làm theo lời ta nói, ngươi nhất định có thể ra khỏi đây!”

Trần Hạo phải mất rất nhiều nọi kình mới đỡ được hắn dậy.

Và anh ghé vào tai hắn rồi anh nói với hắn như vậy, như vậy, và như vậy.

Lực Bá vừa nghe vừa gật đầu.

Bên ngoài sân.

“Bên trong đã xảy ra chuyện gì? Lão lục và lão thất đã vào trong lâu như vậy, sao còn chưa đi ra?”

Dược Mộng Phỉ lúc này cảm thấy có chút chột dạ.

Đã mười phút trôi qua, cho dù bọn họ không thoát ra được, cũng nên có chút chuyển động.

“Liệu Dã Nhân có ở bên trong không? Lão lục và lão thất đang chiến đấu với Dã nhân ưh, vì vậy đã lâu như vậy, họ vẫn không có động tĩnh gì.

Năm vị sư phụ khác đã chạy tới giúp đỡ!”



Bài phân tích của Dược Mộng Dao.

“Ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, nhìn Trang Thạch Tam kia, hắn đang giễu cợt ta, hắn như là rất tự tin chiến thắng vậy!”

Dược Mộng Phỉ không thể ngồi yên.

Đúng lúc mọi người đang vội vàng chờ đợi.

Gầm! Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên từ trong hang.

Tiếng gầm này, như thể có ma lực, có thể nhiếp nhân tâm phách và khiến cả không gian run rẩy vì nó.

Trong một lúc, một luồng cát bụi bên trong hang điên cuồng phun ra từ trong hang.

Lướt qua toàn bộ cảnh trong chốc lát.

thật tuyệt vời! Mọi người đều bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt.

Năm bậc thầy còn lại, khi họ nhìn thấy điều này, đã sợ hãi lùi lại.

Rốt cuộc chỉ nghe tiếng gầm rú này, ta liền cảm thấy thứ này thật phi thường.

Kịch tính.

“Ra rồi! Ra rồi!”

Và khi một bóng người khổng lồ lao ra, khung cảnh ngay lập tức trở nên sôi động.

Mọi người nhìn chằm chằm vào trước cửa hang và hét lên.

Tôi nhìn thấy Lực Bá cao gần ba thước, mặc dù to lớn, nhưng tốc độ thật đáng sợ.

Lực Bá vung tay qua bãi cát hoang bay trên bầu trời.

Một người đã bị bắn vả trúng bả vai.

Hai bả vai lập tức vỡ nát, bay ra mấy chục mét, đập vào tường đá xung quanh, khiến cả khán đài run lên.

Miệng phun máu tươi và nằm rạp trên mặt đất.

Không còn sức chiến đấu nữa.

Hắn không chết, bởi vì Lực Bá, không có đánh vào chổ yếu của bọn họ.

“Gầm!”

Lực Bá lại hét lên.

Lần này, tất cả mọi người đều bịt tai lại.

Trong nháy mắt, Lực Bá vun tay như chém dưa thái rau, thêm bốn người nữa.tất cả đều bị lực bá đánh ngã trong một chiêu.

Mọi người trên khán đài đều sợ hãi lùi về phía sau.

Còn Dược Mộng Phỉ vẻ mặt đã thay đổi rất nhiều.

Bảy vị cao thủ này đều là cao thủ của Dược Vương Cốc, nhưng trước mặt Lực Bá, bọn họ một đòn cũng không chống đỡ nổi.

Thảo nào họ Trang kia lại tự tin đánh cược với cô đến vậy.

Dược Mộng Phỉ sắc mặt biến sắc.

Và cảm thấy nhói lòng khi chứng kiến cảnh này.

Trang Thạch Tam cũng có chút mất tự nhiên.

“Thiếu gia Trang, hắn thật là hung tợn.

Điện giật lâu ngày như vậy lại có thể kích thích tiềm lực của hắn, tìm lực của hắn hiện tại đã bùng nổ.

Có thể nói là thần ngăn cản thì giết thần, phật ngăn cản thì giết phật!”

Chỉ là thuộc hạ đang lo lắng,hắn sẽ không xông ra ngoài đúng không? ”

Một người hầu sắc mặt tái nhợt nói.

“Không, hắn sợ bị điện giật nên ta đã hạ lệnh phải xuống là nạp điện cho lưới điện để Đề phòng rồi!”



Thiệu Tráng nói một cách gay gắt.

Nhưng sau đó, sắc mặt anh ta thay đổi dữ dội.

Hàng trăm người trên sân đều đã ngã xuống đất.

Và Lực Bá như một con Titan to lớn, hắn lao thẳng vào lưới ở cửa ra vào.

Không có nghi ngờ,với khí thế nửa hắn bây giờ lưới điện kia không thể ngăn cảng được hắn???.

“Nhanh, phóng điện, giật điện hắn!”

Trang thiếu sửng sốt, vội vàng ra lệnh.

Khung cảnh bỗng trở nên lộn xộn.

Mọi người bắt đầu chạy.

“tiểu thư, nhanh lên, ở đây rất nguy hiểm!”

Người của Dược Vương Cốc bắt đầu kéo Dược Mộng Phỉ đi.

“Bảy vị sư phụ của ta, bảy vị sư phụ của ta vẫn ở bên trong!”

Dược Mộng Phỉ rơm rớm nước mắt.

Nhưng đã quá muộn, Lực Bá đã lao ra cổng sắt rồi.

Xì Xì Xì! Một đạo điện lam chợt lóe lên.

Công tắc ở lối vào ngay lập tức chuyển sang màu xanh lam.

Nhưng Lực Bá không còn sợ hãi như trước.

Hắn đánh thẳng vào công tắc bằng một cú đấm, và tia sét xanh bao phủ khắp cơ thể hắn ta.

Dù lớp da bên ngoài bị thương.

Nhưng hắn đã không còn sợ thứ điện này nữa, vì hắn biết rằng đây không phải là điện của thiên lôi.

Bùm! Cánh cổng sắt làm bằng thép lập tức bị Lực Bá xé thành nhiều đoạn.

Nó đã phát nổ.

Cái gì!”

toàn Cảnh trước mắt đã mất kiểm soát.

“Cái gì? Hắn không sợ điện giật nữa!”

Trang Thạch Tam hoài nghi.

“Thiếu gia, chạy mau!”

Người thanh niên kinh hãi hét lên, thấy rất nhiều vệ sĩ của hắn đã bị Lực Bá tung lên trời.

Kinh hoàng! “Nhưng Lực Bá này, vô cùng mạnh mẽ, không thể để hắn chạy trốn, ba ba sẽ giết ta!”

Trang đại thiếu không cam lòng.

“Đừng lo lắng nhiều như vậy, thiếu gia, chạy đi! Nếu không chạy, sẽ quá muộn!”

Những vệ sĩ khác mang theo Thiếu gia Trang và chạy trốn trực tiếp.

Cảnh tượng lộn xộn.

Sau khi Lực Bá lao ra, hắn ta không thèm quay lại, theo lời dặn của Trần Hạo, hắn ta phải chạy trốn lên núi và trốn tạm trong một hang động.

Về phần toàn bộ quá trình, Trần Hạo đều đặt trong tầm mắt.


Anh hít một hơi thật sâu.


“Kinh khủng quá, ta luôn cho rằng Hắc Tướng vô cùng mạnh mẽ, nhưng Lực Bá này, đánh bại Hắc Tướng cũng không thành vấn đề!”


Trần Hạo hai mắt đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, bức tường đá dày đặc bị Lực Bá trực tiếp đánh tan nát, cổng sắt kiểu gì, thật giống chỗ không người.


Trần Hạo vô cùng kinh ngạc, thực lực của Lực Bá này, khi Trần Hạo nhìn thấy có thể còn mạnh hơn cả tần hóa khí trung cấp!

Advertisement
';
Advertisement