Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Thủy Sinh lao vào nhà.

Kết quả là ngay khi vừa mở cửa, một khẩu súng đã găm vào trán.

Một đám vệ sĩ mặc vest ôm Thủy Hà,cùng ông nội Thủy Sinh đi ra.

"Đừng nhúc nhích, đừng cử động,không ta sẽ giết kẻ nào nhúc nhích!" Một người đàn ông trung niên đứng đầu lạnh lùng quát.

Cùng lúc đó, hàng chục vệ sĩ với các chàng trai lao ra từ rừng cây bên cạnh.

Súng của chúng đều nhằm vào mọi người.

Đặc biệt là Trần Hạo.

"Đại tiểu thư, người thật sự là liệu sự như thần, Trần Hạo quả nhiên ở đây! Lần này, chúng ta đã lập công lớn!" Người đàn ông trung niên vui mừng nói.

Chỉ sau đó, từ trong nhà, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.


Mà bên cạnh người phụ nữ, có một người đàn ông trẻ đẹp trai đang ở bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

"Sư huynh Đoạn Phi, ngươi vẫn là lợi hại, nhìn thấy vệ sĩ Tây Môn gia của chúng ta, liền đoán được là ai.

Chúng ta đến mai phục, thật đúng là được gặp Trần Hạo, hahaha, ta sẽ báo cho Cổ gia ngay., lần này chúng ta lập công to! ”

Và người đàn ông và phụ nữ này không phải là người ngoài cuộc.

Đó là hiệp hội võ đạo của Bạch Tiểu Phi, và trưởng nhóm của họ, Đoạn Phi.

Trong bữa tiệc ngày hôm đó, chính hắn đã bị đánh bại trước mặt mọi người.

Còn nữ nhân đây đương nhiên là Tây Môn Vũ của Tây Môn gia.

Dường như họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Trần Hạo để trả thù.

Vì Vệ sĩ xảy ra chuyện, vốn dĩ không phải đến lượt hai người tự mình điều tra, nhưng phát hiện được thi thể thủ hạ báo cáo phương thức chết rất thê thảm, giống như các cao thủ gây nên.

Vì vậy Đoạn Phi, người đang hồi phục ởTây Môn phủ, đi cùng Tây Môn Vũ đến đây.

Sau khi xem xong cảnh tượng, Đoạn Phi biết rằng trong toàn bộ Thái Thành, ngoại trừ Cổ gia, hầu như không có ai có thực lực như vậy.

Nếu có, đó có thể là Trần Hạo.



Cho nên hắn rất chắc chắn, cho nên hỏi mọi ngọn nguồn, liền tìm được nhà của Thủy Sinh, thế là 1 màn cảnh đang trước mắt.

Không ngờ suy đoán của tôi là đúng, Trần Hạo thật sự đến đây! Và là người giết vệ sĩ của Tây Môn gia.

"vẫn là Tây Môn muội muội ngươi phản ứng nhanh nhẹn, lập tức bố trí mai phục, bằng không, chúng ta làm sao có thể như thế dễ dàng như trở bàn tay bắt được Trần Hạo!" Đoạn Phi lắc đầu cười khổ.

Lạnh lùng nhìn Trần Hạo mất mặt này: "Nhưng, ngươi có kỹ năng tốt như vậy, thật sự sẽ rơi vào tay chúng ta, ta biết ngươi có thực lực, cho nên chúng ta chuẩn bị mấy chục người, nã súng vào ngươi, ta khuyên ngươi thành thật một chút, nếu không ngươi sẽ chết! " Đoạn Phi nói.

"Vũ muội muội, về phần Cổ gia đừng báo, Cổ gia đang rất nóng lòng muốn tìm Trần Hạo.

Người ta có thể tưởng tượng được Trần Hạo đối với bọn họ quan trọng như thế nào.

Nếu các người của Cổ gia lấy đi, chúng ta có thể làm gì? Chúng Ta không chiếm được bất cứ cái gì.

Lựa chọn tốt nhất là đối mặt với Cổ gia! Như vậy ta có thể thương lượng với bọn họ, đến lúc đó ta sẽ yêu cầu một số bí kíp của Cổ gia.

Lúc đó Ta tin sức mạnh của ta sẽ thăng tiến nhảy vọt! " "Nhìn toàn bộ hiệp hội võ đạo, ta, Đoạn Phi, sẽ không có đối thủ nữa!" hahaha Đoạn Phi ánh mắt lóe lên khát vọng sâu xa.

"Đúng vậy, sư huynh Đoạn Phi, chúng ta Tây Môn phủ có thể yêu cầu một ít tài sản.

Có lẽ chúng ta có thể trở thành gia tộc mạnh nhất.

Một mũi tên bắn chết hai con cu.

 Sư huynh Đoạn Phi, ngươi vẫn là lợi hại, ta bái phục!" Tây Môn Vũ cũng vui vẻ cười nói.

"Ta nói, hai người các ngươi nói xong chưa? Nói nhiều như vậy, cho tới bây giờ đều không có thông báo Cổ gia tới bắt ta.

Ngươi thật sự chắc chắn sẽ dùng mấy chục món đồ chơi này để đối phó ta?" Trần Hạo lạnh lùng quét về phía những tên này đang nhắm vào mình.

Những vệ sĩ áo đen trước mặt không phải là người lớn, mà là con nít nghịch súng nước trước Trần Hạo.

Khiến Trần Hạo muốn nhịn cười mà nhịn không nổi.

"Hừ hừ, Trần Hạo, ngươi gần chết đến nơi, còn dám lên tiếng.

Ngày đó ta bất cẩn mà thua ngươi.

Đó là sự hổ thẹn của đời ta.

Từ đó về sau, ta thề rằng một ngày một ngày nào đó, Ta sẽ giết ngươi! Và bây giờ, ngươi cuối cùng cũng ở trong tay ta! " Đoạn Phi ho khan một tiếng, hiển nhiên vết thương nặng do Trần Hạo đụng phải vẫn chưa lành.



"Còn nữa Trần Hạo, thù giữa chúng ta, lần này không thể không tính, lần này bổn cô nương nhất định sẽ không làm cho ngươi phải nói được nữa!" Tây Môn Vũ vui vẻ cười nói.

“A.

À kinh nhỡ !”

Trần Hạo lắc đầu.

“Lắc đầu là có ý gì?”

Đoạn Phi nheo mắt nói: "Ta hiểu được, trong mắt ngươi, ta chỉ là kẻ bại trận của ngươi.

Ngươi dùng cách này để coi thường ta, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta Đoạn Phi trừ võ đạo thiên phú, còn có chính là, ta sáu tuổi đã khai trí, từ nhỏ, trí thông minh của ta liền siêu việt hơn người bình thường, cho nên, cuối cùng, ngươi cũng là thua ở trên tay của ta, ta có một trăm loại phương pháp để ngươi chết " "Ồ kinh nhỡ ? Khai Trí sáu tuổi? vậy là ngươi, cũng có chỉ số thông minh? Ta thật sự nhìn không ra!" Trần Hạo bật cười.

Đoạn Phi tức giận.

Hắn chỉ muốn ai đó tát cái mồm to của Trần Hạo và dạy cho anh ta một bài học.

Trần Hạo sau đó nói tiếp: "được rồi, để cho bằng hữu của ta cùng người nhà bằng hữu đi, ta có thể cho các ngươi một con đường sống, nói xong, chúng ta không ai nợ ai nữa, ta đã từng thề, nếu ai.

dám làm tổn thương bằng hữu của ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ để cho hắn chết một cách thê thảm, nhưng các ngươi hiện tại ta không muốn làm quá đáng, ta có thể tha thứ cho cac ngươi! " "Như đã nói, tài năng của ngươi vô cùng tốt, sau này nhất định sẽ luyện tập tốt võ nghệ cao cường, Tây Môn tiểu thư tuy rằng ương ngạnh, phiền phức nhưng sẽ tìm được người chồng." ta an phận cho các ngươi như vậy là quá tốt rồi, không cần chết ở chỗ này, cũng không cần vì Cổ gia mà chết! " Trần Hạo thở dài.

"Hahahaha!" "Tiểu tử này ngốc hả?" "Đúng vậy, hiện tại hắn bị súng chĩa vào đầu, còn có mấy chục cái khác nữa, chỉ cần hắn dám nhúc nhích lông mày, liền sẽ bị chúng ta bắn thủng như cái rổ, hắn như vậy, thế mà nói để chúng ta đi? Hahaha! " Nhiều vệ sĩ suýt chết cười.

Nhìn về một kẻ ngốc.

"Trần Hạo À Trần Hạo, ta cứ tưởng ngươi là người thông minh, nhưng không ngờ ngoài tài nghệ võ thuật ra, hóa ra ngươi lại là một tên ngốc thật.

ngươi nhìn kỹ đi, tình hình bây giờ thế nào, người của ngươi,nằm trong tay.

ta, và Ngươi cũng bị người của ta chỉ vào đầu, ngươi có ngốc cũng không nên ngốc như vậy chứ, đúng không? " Đoạn Phi bật cười.

"Mà này, ngươi vừa mới nói cái gì? Nếu ai dám làm thương tổn đến bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ giết ai?" Nói xong, Đoạn Phi lấy ra một con dao găm trên tay, lướt qua, vuốt ve mặt Thủy Hà.


A! Thủy Hà hét lên, má bị chém.


"Hahaha, điều này có được tính là tổn thương không? ngươi có thể giúp cô ta mà hay là để, ta làm nhiều hơn cho ngươi xem?" Đoạn Phi lắc đầu cười: "ngươi muốn giết ta sao?" "Ồ kinh nhỡ, ta đã cho hai người cơ hội rồi, nhưng tại sao các người lại phải đi con đường này? Lúc đầu ta cũng không rõ, bây giờ xem ra hai người thật sự cho rằng những khẩu súng này có thể đối phó với ta được sao! Quá ngu như con cu !" Vừa dứt giọng, Trần Hạo liền vung tay lên.


Mưa rào! Nhìn thấy trong tay hơn 20 người, bị khóa chặt bởi một lực lượng mạnh, tiếp theo là súng của họ được văn lên trời.


Nó rơi trên mặt đất như mưa, Và cảnh này xảy ra trong tích tắc! "Cái gì?" Mọi người đều đang run rẩy! Và nụ cười trên gương mặt Đoạn Phi chợt tắt lịm...

Advertisement
';
Advertisement