Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Cổ Nguyệt Hồng biết cháu mình nhất định bị tra tấn quá nhiều, chính vì vậy mà bà rất tâm thần, cho nên coi mình là Trần Hạo, muốn đánh chết chính mình.

Cổ Phong! Tại sao con lại bị tra tấn như vậy? Trần Hạo chết tiệt này, bà sẽ tự tay bóp chết hắn và trả hận cho con.

Cổ Nguyệt Hồng trong lòng cảm thấy hung ác, trong mắt lộ ra sát ý nồng nặc.

Nhưng dù sao Cổ Phong đã trở lại, đó là một tin mừng đối với Cổ gia.

Trong khoảng thời gian này, Trần Hạo đã xuất hiện rồi, Cửu La Môn và Cổ gia thậm chí còn tiến lên vây bắt Trần Hạo cho bằng được.

Có như vậy, Cổ Nguyệt Hồng cũng có thể thả lỏng trong lòng, toàn tâm toàn ý cùng Cửu La Môn đi tìm Trần Hạo đó.

Cổ Phong ở Cổ gia dưỡng thương.

Chiều hôm đó, Cổ gia đã hơi vắng vẻ.

Cổ Phong bước xuống giường bệnh trong phòng.

"Phòng giam dưới lòng đất giam giữ Tiểu Phi và Thiết Thành nên thuộc về mật thất của Cổ gia, ngay cả người hầu thân cận Cổ Phong cũng không biết.

Xem ra Cổ Nguyệt Hồng lão già này thật là gian xảo.

! giữ bí mật cũng rất tuyệt! " Nụ cười gượng gạo bất lực của Cổ Phong lóe lên một tia sáng trong mắt anh.


Không sai, mặc dù Cổ Phong vẫn trông giống như một phong cách Cổ Phong, nhưng bây giờ không còn giống như ban đầu.

Hắn chinh là Trần Hạo sau khi hóa trang.

Đây là một phần trong kế hoạch của Trần Hạo, vốn dĩ anh nghĩ ra ý tưởng này, mượn danh tính của Cổ gia, trà trộn vào Cổ gia, đảo lộn mọi thứ của Cổ gia, rồi thăm dò một số chuyện bên trong.

Nhưng bây giờ không dùng đến, nhưng có thể sử dụng danh tính này để cứu hai huynh đệ của anh một cách dễ dàng.

Từ trưa, Trần Hạo đã bắt dò xét từng người, nhưng không ai biết lối vào ngục tối Cổ gia ở đâu.

Làm cho Trần Hạo có chút phiền muộn.

Bang bang bang bang! Lúc này, có tiếng gõ cửa.

"Mời vào!" Trần Hạo nói.

Cửa mở, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào.

Và cô ấy không phải ai khác, chính là Cổ Vũ Tiêu.

"Ngươi nội thương nghiêm trọng như vậy, thật sự có thể đi trên mặt đất sao?" Cổ Vũ Tiêu hờ hững liếc nhìn Cổ Phong.

Rõ ràng là mối quan hệ giữa họ không tốt.

"Cổ Vũ Tiêu, tốt rồi, địa lao Cổ gia ở đâu!" Trần Hạo mừng thầm.

Sau đó hắn ho khan một tiếng: "Trần Hạo tuy rằng rất đáng sợ, vô cùng lợi hại, nhưng hắn không có giết ta, nên bây giờ ta còn có thể đi dạo được một vòng?" "Hừ, nghĩ không ra, Cổ Phong luôn luôn không coi ai ra gì,nhưng thế mà cũng kính nể người khác." Cổ Vũ Tiêu vui mừng không giải thích được.

“Ngươi tìm ta có việc gì?”

Cổ Phong lạnh lùng nói.



"Cũng không có việc gì, chính là muốn hỏi một chút, ngươi nhìn thấy Trần Hạo rồi? hắn ta thực sự tốt như ngươi nói sao? Sự thay đổi của hắn ta cô cùng lớn sao?" Cổ Vũ Tiêu tò mò hỏi.

"Đó là điều tự nhiên, hắn quá đáng sợ hơn tôi và cô nghĩ!" Cổ Phong nói.

"Thật hả, ngươi cho rằng bà nội có thể bắt được hắn không, dựa vào thực lực hiện tại bây giờ thì sao?" Cổ Vũ Tiêu vội vàng hỏi.

"Quá sức, hắn không còn là như xưa, chỉ dựa vào lão bà này..." "gì?" "Ừm,thì có lẽ khó mà bắt được hắn chỉ bằng một mình bà, cộng với Cửu vị La vương!" Cổ Phong vội vàng đổi ý.

Tuy rằng đối với Cổ Vũ Tiêu quen thuộc, nhưng tính của Cổ Phong lại khác cho nên rất dễ bại lộ.

"Mà này, Cổ Vũ Tiêu, ngươi đưa ta đi ngục tối, ta có chuyện phải làm!" Cổ Phong nói.

Cổ Vũ Tiêu nhíu mày, cô luôn cảm thấy phong cách cổ phong hôm nay mang đến cho cô cảm giác kỳ quái.

Chỉ là hiện tại đầu óc cô toàn là Trần Hạo sau khi anh thay đổi, không chỗ nào chú ý tới những chi tiết này.

Nhưng cô ta hỏi ngược lại: "ngươi làm gì trong ngục tối? Hơn nữa, ngươi không thể tự mình đi sao?" "Lúc trở về, trên người ta không có cái gì, mà chỉ mang theo ma khí Cổ gia của chúng ta, ngươi phải đưa ta tới đó!" Cổ Phong nói.

"Ta biết ngươi muốn làm gì.

Bà nội bắt được hai huynh đệ của Trần Hạo.

Ngươi muốn làm cho bọn họ trút giận đúng không?" Cổ Vũ Tiêu nhất thời phản ứng, nàng làm sao không hiểu được hành vi của Cổ Phong? “trút cái rắm, tôi sẽ giải cứu họ, và sau đó đưa họ đến một nơi an toàn.”

Cổ Phong nói.

"Tại sao?" “Trần Hạo đánh tôi rất ác độc, nếu không làm thế này, tôi sẽ chết.

Cô nói tại sao đi.”

Vẻ mặt của Cổ Phong kiêng kị.

"Thì ra là như vậy.

Ta nói ngươi lần này trở về, tâm tình ngươi làm sao thay đổi rõ rệt? Được rồi, muốn đến phải có chìa khóa của ngục tối Cổ gia, chỉ có bà và hai người chúng ta có, ta sẽ đưa ngươi tới đó!”

khi nghe thấy lời này cảu Cổ Vũ Tiêu này, hắn đương nhiên rất đắc ý.

Cô cũng đang tìm cơ hội, chiếu cố hai huynh đệ Trần Hạo đi.

Hầm ngục của Cổ gia.

Cổ Vũ Tiêu dẫn đầu theo Cổ Phong đi vào.

Trong ngục tối này, nó thực sự rất bí ẩn, và nhiều người đã bị giam cầm.

Trong ngục tối cuối cùng.

Đứng ở cửa liền nghe thấy Bạch Tiểu Phi bên trong kêu không ngừng.

Hầu như tất cả các từ xấu đều được sử dụng.

Cổ Vũ Tiêu đỏ mặt.



"Đồ khốn, lão phù thủy, ta nguyền rủa gia đình ngươi, tốt hơn thả chúng ta đi!" Lúc này, cánh cửa mở ra.

Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành đều đeo xiềng xích, nhất là trên ngực có một hạt pha lê màu xanh lam.

"Ngươi muốn cái gì? Có gan giêt ta đi, ta thật sự là có mắt như mù.

Lúc đầu tới thử Cổ gia của ngươi như thế nào, ta còn tưởng rằng Cổ gia của ngươi tốt như thế nào, ta nhổ vào!" Bạch Tiểu Phi mắng: "Trước đây chúng ta giữ huynh đệ ở đây, vẫn đảm bảo ba bữa một ngày, đến cuối cùng thì giảm xuống hai bữa, rồi mỗi ngày một bữa.

Trong hai ngày này, đều.

một bữa ăn củng không có, cmcm muốn giết hay chém thì làm nhanh lên, đại ca của chúng ta sẽ báo thù cho chúng ta! " "Đừng mắng người, đây là ta sơ suất, nếu biết sớm hơn, ta liền gửi đồ ăn cho các ngươi, ta quên mất.

Mấy ngày nay có hoàn cảnh đặc biệt nên không có cơm ăn, để hai người đói bụng.

Đã hai ngày rồi.", Ta thực sự xin lỗi! " Cổ Vũ Tiêu không thích lời mắng mỏ của Bạch Tiểu Phi, nhưng vẫn giải thích có chút áy náy.

"Được rồi, đừng kêu la nữa, hai người, chúng ta hôm nay tới, chỉ là muốn cho hai người ra ngoài! Sau khi đi ra ngoài, nếu muốn ăn cơm thì mau rời khỏi đây, đừng có xuất hiện ở Thái Thành nữa!" Cổ Phong nói.

Cổ Vũ Tiêu nhìn Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành, nặng nề gật đầu.

"Hả? Cổ Thiếu? Thả bọn họ đi? Không được!" Và bên cạnh, một người hầu lắc đầu vội vã vào lúc này.

Bụp! Cổ Phong giơ tay tát một cái vào mặt, "Mẹ kiếp, ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?" Ngươi hầu canh gá bị đánh sắp mặt lờ , nằm trên mặt đất: "Cổ Thiếu, đương nhiên là người.

Ta nói hai người này cực kỳ quan trọng để muốn bắt được Trần Hạo, cho nên bà nội đặt một loại ma khí đặc biệt lên Chúng., một khi ma khí này rời khỏi cơ thể, lục phủ nội tạng của chúng sẽ lập tức nổ tung và chết thảm tại chỗ! " "Hả? Ma khí?" Sau đó Trần Hạo cẩn thận để ý đến thứ màu xanh lam và lấp lánh trên ngực của họ.

Thì ra là có cái gì bí ẩn, lão Thái Bà này trong lòng thật là hung ác.

"Đây là pháp khí ma thuật gì? Làm thế nào tôi có thể mở khóa nó?" Cổ Vũ Tiêu lúc này mới hỏi.

"cái này tiểu nhân cũng không biết, tiểu nhân chỉ biết là cái chìa khóa mở ra ma khí luôn được cất trong phòng của bà nội.

Có nơi cấm, tiểu nhân không có chìa khóa!" Tiểu lâu là kêu lên đầy thương tiếc.

"Nó sẽ ở đó chứ?" Cổ Ngọc Tiêu trầm ngâm hỏi "Ở đâu?" "Tôi có thể đoán được chìa khóa để mở loại pháp phi này ở đâu.

Tôi có thể tìm thấy nó ở trong phòng của bà.

Tuy nhiên, bà có lệnh không ai được vào phòng riêng của bà.

Nếu không, sẽ thi hành luật gia pháp.ngươi dám không?" Cổ Vũ Tiêu nhắc nhở.

"Ta cái gì cũng mà khong dám, chỉ cần có Cổ Phong ta đây, đừng lo lắng!" Cổ Vũ Tiêu không ngờ Trần Hạo thật sự thông minh, mới mấy ngày liền đem phong thái cổ quái dị thường xuất hiện như vậy.

Trái tim cô tràn đầy ngưỡng mộ Trần Hạo.

Nói xong, cả hai chuẩn bị rời phòng giam và đến phòng của Cổ Nguyệt Hồng.


Khi ra ngoài cửa ngục, Cổ Phong đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, rồi nháy mắt hai cái với Bạch Tiểu Phi.


Bạch Tiểu Phi sửng sốt.


Mẹ kiếp, cái nhìn này...


Anh ta dường như hiểu ra điều gì đó, và một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng: "Lão Thiết, chúng ta có thể được cứu, đại ca tới rồi!"

Advertisement
';
Advertisement