Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Ảm đạm, im lặng.

Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Hạo sau khi vào Trần gia.

Anh sợ hãi, chưa có gì khiến anh bối rối đến vậy, thậm chí anh chỉ muốn đứng yên, chỉ sợ sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng tương tự như trong ngôi mộ cổ.

Tuy nhiên, anh bước vào một cách chậm rãi.

Thì ra Trần gia vốn dĩ sôi nổi, mấy ngày trước dường như đã biến mất.

Trần Hạo tóc dựng đứng, anh rời đi và sử dụng linh thức, muốn tìm kiếm tất cả sinh mệnh.

Nhưng nó trống rỗng.

Trần Hạo tốc độ cực nhanh, rất nhanh, toàn bộ Trần gia trên dưới đã bị lật tung.

Kết quả là Trần Hạo vừa bực vừa vui.

Bởi vì anh phát hiện toàn bộ Trần gia đều hoàn toàn không có động tĩnh, đây không phải là cảnh của Thánh Thủy ước hẹn.

Đường ai nấy đi, đây là lý do khiến Trần Hạo thất vọng.


Nhưng củng vui mừng, đó là nếu không tìm thấy xác thì không thể nói gia đình anh bị tai nạn.

Anh vẫn còn một tia hy vọng sao? Không bao lâu, Trần Bình An cùng Tử Yên cũng lần lượt cảm thấy Nhìn thấy bộ dạng chán nản của Trần Hạo, không cần hỏi họ cũng biết kết quả là gì.

Nhất là Trần Bình An, ông nhìn quanh sân, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.

"Đều mất tích, ta tìm kiếm bằng linh thức, không có thứ gì ở gần đây!" Trần Hạo nắm chặt tay, nhỏ giọng nói.

"Tiểu Hạo, đừng lo lắng, thế này, mọi chuyện có thể sẽ tốt hơn, tất cả đều ổn! ~" La Tử Yên đi đến bên cạnh Trần Hạo nói, nhẹ nhàng kéo tay Trần Hạo.

"Hừ, nhưng là, người này đến cùng là ai? sẽ củng là một người sao? Hắn trước đem thi thể của Lăng Tiêu, hiện tại, Trần gia chúng ta cũng mất tích!" Trần Hạo nhíu mày suy nghĩ.

"Ừm?" Trần Hạo lúc này cùng Trần Bình An đồng thời cảnh giác.

Cùng nhau nhìn về một cái giếng trong nhà.

Giếng này có một số lịch sử.

Trần Hạo lúc này mới nhìn đến, bởi vì bên trong nghe thấy có âm thanh.

Trần Bình An bộ dáng cực nhanh, lập tức quét qua, vươn tay, từ trong giếng bắt được một người.

Đây là một người đàn ông béo trung niên, toàn thân ướt đẫm, hiển nhiên là đang ngâm mình trong giếng.

Không có gì lạ khi anh ấy đã trốn trong giếng và tìm kiếm bằng tinh thần của mình, nhưng hoàn toàn không tìm thấy anh ấy.



Vì bản thân giếng nước là nơi có Âm khí rất nặng.

"Ngươi là ai? Tại sao lại trốn trong giếng của nhà ta?" Trần Hạo nhíu mày hỏi.

Người này rất sĩ diện, nhất định không phải là Trần gia.

"Trần Thiếu, tại hạ là Lý Văn làm quản lý khu kinh tế Hoa Hạ, Trần Thiếu, rất vui được gặp lại anh!" Trung niên mập mạp hiển nhiên biết Trần Hạo, cao hứng quỳ xuống, rồi khóc với Trần Hạo.

“Lý Văn, tại sao ngươi lại trốn trong giếng của nhà ta?”

Trần Hạo tò mò hỏi.

"Trần Thiếu, bởi vì ở Khu kinh tế Hoa Hạ xảy ra chuyện, tôi đã liên lạc với người Trần gia ở trụ sở, nhưng không liên lạc được, tôi sốt ruột quá.

Hai ngày trước, tôi đến Trần gia.

Để báo cáo sự việc, nhưng không ngờ tiến vào Trần gia đều không có sự ngăn trở,thậm chí ngoài cửa còn không có vệ sĩ, vừa đi vào vừa thấy...

" Lý Văn nặng nề thở hổn hển.

"Ngươi thấy gì?" Trần Hạo vội vàng hỏi.

"Tôi nhìn thấy rất nhiều thi thể trên mặt đất, phần lớn là vệ sĩ và thị vệ của Trần gia, tôi cũng nghe thấy hình như có tiếng la hét từ phía sau, tôi hoảng sợ, đi khoảng năm con đường, muốn tìm một nơi để trốn..

không nghĩ tới vô tình lọt vào giếng nước bên trong.....

" Hắn mập thở hổn hển.

"La hét? Và ngươi nhìn thấy rất nhiều xác chết trên mặt đất?" Trần Bình An hỏi.

"Hừ, cũng không nhiều lắm, còn có bảy tám cái, nhưng là sân sau vẫn là kêu!" Lý Văn sửng sốt.

"Sau đó ngươi rơi xuống giếng và ở lại đến bây giờ?" Trần Hạo và Trần Bình An nhìn nhau.

Vừa rồi, Trần Hạo dùng mắt thần kiểm tra tâm tư của người đó và thấy rằng những gì hắn ta nói là đúng.

Trần Hạo tin hắn.

"Đúng vậy Trần Thiếu, không lâu sau khi ta rơi xuống giếng, liền nghe thấy có người xông về phía ta, ta cũng tưởng sẽ chết nên vội vàng bổ nhào xuống giếng mày mà sống sót!" Lý Văn nói.

"Người đó là ai?" Trần Hạo hít sâu một hơi, Trần Hạo lúc này trên người đầy máu, sát khí.

"Về sau, ta từ từ ló đầu ra khỏi giếng, liền nghe thấy tiếng kéo thi thể.

Thấy như vậy, ta cũng không dám ló đầu ra ngoài! Cho tới bây giờ, ta nghe thấy giọng nói của Trần Thiếu!" Lý Văn khóc.

"Trần Thiếu, làm sao có chuyện này, Trần gia thực lực như vậy, ai dám công kích Trần gia?" Lý Văn rất buồn.

"Vừa rồi ngươi nói có người biết trước Trần gia hình như có chuyện gì, ai nói cho ngươi?" Trần Bình An lúc này mới lạnh lùng hỏi.



"Là bọn quản lý tiểu khu Hoa Hạ, bọn họ biết trước!" "Ngươi còn nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo cùng Trần gia, lại là cái chuyện gì quan trọng?" "Tôi phát hiện có vài quản lý khu vực đang bí mật chuyển nhượng tài sản của Trần gia.

Tôi muốn báo cáo, nhưng không tìm được ai.

Không ngờ Trần gia thật sự gặp tai nạn!" Hắn quỳ xuống đất và khóc.

"Có vẻ như những người này biết được một số điều ẩn giấu trong chuyện này!" Trần Bình An cho biết.

Trần Hạo gật đầu: "Ta sẽ lập tức bắt bọn họ thẩm vấn."

"Không được,chuyện này chưa sáng tõ đầu đuôi thế nào, tránh đánh cỏ động rắn.

Bọn họ đã bí mật chuyển nhượng tài sản.

Ta nghĩ chắc là có vấn đề.

Quản lý bộ phận của Trần gia luôn kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc.

Họ trung thành với Trần gia từ bao đời nay qua các thế hệ.

bọn hắn không dám nổi loạn, và sẽ không nổi loạn khi Trần gia lâm nguy.

Trước khi chuyện này trở nên rõ ràng, Tiểu Hạo, chớ hấp tấp! " Trần Bình An trầm tư nói.

Trần Hạo trong lúc gật đầu, cũng tò mò nhìn về phía đại thúc.

"Đại thúc, ta phát hiện, người hình như biết rõ Trần gia?" thật sự rất tò mò, cảm giác này không phải một hai lần đối với Trần Hạo.

"Đại thúc, Đại thúc biết cháu rất sớm? Hay bác biết cháu khi cháu còn rất nhỏ?" Trần Hạo hỏi.

Trần Bình An lắc đầu cười: "Tiểu Hạo, ngươi nói đúng một nửa.

Ta biết ngươi rất sớm, nhưng là khi còn bé không phải, khi ta biết ngươi là lúc lớn, còn đang học đại học!" Tất nhiên!, Mỗi ngày ngươi trải nghiệm ở trường đại học, ta đều nhìn thấy điều đó trong mắt mình.

" Trần Bình An không có gì phải giấu giếm.

Điều này thực sự khiến Trần Hạo bị sốc.

"Tại sao đại thúc? Đại thúc đã theo dõi cháu một cách bí mật?" Trần Hạo ngạc nhiên.


"Không, nói chính xác là ta không phải quan sát ngươi!" Trần Bình An dường như đang suy nghĩ điều gì, nói xong lời này, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.


“Đại thúc, đại thúc biết rõ mọi chuyện của cháu như vậy, sao đại thúc lại nói đại thúc không quan sát?”


Trần Hạo càng ngày càng không hiểu nhìn Đại thúc.


"Ừm, đó là bởi vì, ta đã bí mật, quan sát một người khác đang quan sát ngươi!"

Advertisement
';
Advertisement