Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Hiện tại anh đã đi vào thế giới này, và nơi này còn có một Trần Hạo nữa.

Chị gái Tử Yên đặc biệt dặn dò hai người Trần Hạo không thể trực tiếp gặp mặt.

Vì vậy, Trần Hạo phải tự mình đi tìm, tạm thời đưa Trần Hạo trong quá khứ đến một nơi yên tĩnh, trong bảy ngày này, anh sẽ xuất hiện thay thế.

Hiện tại, anh phải ngụy trang thật đơn giản.

Cùng lúc đó.

Trong khuôn viên trường.

Ầm một tiếng.

Một nam sinh bị một học sinh rất cao khác đá vào người! Lúc này, cậu học sinh cao lớn vẫn còn ôm trong tay một cô gái ăn mặc đẹp.

"Trần Hạo chết tiệt, anh thật là không biết xấu hổ.

Anh tới đây nhặt rác mà suýt chút nữa đụng phải bạn gái của tôi.

Thật là mất mặt, đến cả mắt còn không có nữa !" Chàng trai cao lớn chỉ vào Trần Hạo mà chửi rủa.


Sau đó anh ta hạ gục Trần Hạo bằng một cú đá.

"Chồng à, anh có biết Trần Hạo không, anh ấy cũng có một cô bạn gái xinh đẹp.

Em thật sự không biết người phụ nữ đó nghĩ gì.

Thật xấu hổ với phụ nữ chúng ta, khi có một người bạn trai như thế này!" Cô gái nói.

"Ha ha, anh bạn tội nghiệp này, thật sự không muốn nhắc đến anh ta nữa.

Nhìn bộ dạng nhăn nhó của anh ta, anh càng thêm tức giận.

Em à, ra ngoài chơi đi, đừng để ý đến anh ta!" Chàng trai cao lớn ôm cô gái bỏ đi.

Đây chính là khuôn viên trường, có rất nhiều học sinh ra vào và nhiều người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Đối với Trần Hạo chỉ trỏ.

Trần Hạo bị đá vào bụng, nằm co quắp, lúc này mới ôm bụng cắn chặt môi.

Cảnh tượng như vậy hiển nhiên xảy ra với anh không phải lần đầu tiên.

Tuy nhiên, những ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh khiến anh đỏ mặt xấu hổ, bật dậy khỏi mặt đất, lấy chiếc túi da rắn, rồi xấu hổ bỏ chạy.

Trần Hạo chạy đến một góc vắng vẻ ngoài khuôn viên trường.



Anh quỳ xuống, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Anh không muốn như vậy, nhưng vì anh nghèo nên đành phải chấp nhận.

Tất nhiên, từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ cảm thấy đây là một hành vi đáng xấu hổ.

Nhưng, tại sao, tại sao mọi người lại luôn muốn bắt nạt anh? Đang suy nghĩ miên man, chiếc điện thoại cũ của Trần Hạo xuất hiện dòng tin nhắn nhắc nhở: Thoạt nhìn, đó là tin nhắn của bạn gái Dương Hạ.

"Tiểu Hạo, em đã suy nghĩ rất lâu rồi, chúng ta xa nhau một thời gian, đừng hiểu lầm em, em không có ý gì khác, em chỉ muốn một mình yên tĩnh một thời gian , để em nghĩ đến tương lai của chúng ta! Tạm thời đừng liên lạc với em! " Rõ ràng đây là tin nhắn chia tay của Dương Hạ.

" Tại sao?" Anh ấy đã khóc trong đau buồn.

Anh ta cũng không thể nhận thấy, một người đội mũ và đeo khẩu trang đang nhìn anh ta ở cách đó không xa.

"Thì ra là trở về đến thời điểm này, khi cùng Dương Hạ chia tay!" Đúng, Trần Hạo đã trở lại.

Lý do tại sao anh ấy không xuất hiện là để xác định khi anh ấy trở lại là thời điểm nào.

Hiện tại nó đã được xác định.

Trần Hạo chậm rãi đi về phía anh.

"Anh...

anh làm gì vậy?" Trần Hạo cầm túi da rắn lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Giọng nói của Trần Hạo đã trải qua phương pháp đổi giọng nên người đứng trước mặt hoàn toàn coi anh là một người xa lạ.

Trần Hạo nhíu mày: " Thật sự, chứng kiến anh như vậy, tôi lập tức muốn đánh anh một trận cho hả giận?" Trần Hạo nhẹ giọng nói.

Đây, chính là bản thân mình trước kia! Trần Hạo lúc này xem ra thật muốn vả vài cái vào miệng của anh ta.

Rõ ràng anh ấy là một thanh niên đỉnh cao, nhưng anh ấy trông như một kẻ lang thang, tay nhặt lá đá ống bơ.

Nên anh rất tức giận khi nhìn thấy nó.

Loại cảm giác này, thật rất kỳ diệu.

"Vậy sau khi anh đánh tôi, sẽ thả tôi ra chứ?" Trần Hạo nói.

Dương Hạ người anh yêu thương nhất, cũng đã chia tay với anh, nếu người khác đánh mắng anh, anh cũng không hề muốn phản kháng! " Mẹ nhà nó!" Trần Hạo khó có thể tin, lập tức cũng không còn nói nhảm, trực tiếp điểm huyệt đạo của Trần Hạo, anh ta liền hôn mê! " Hai.., anh sắp được chuyển vận rồi, nhưng hi vọng sau khi anh chuyển vận, anh sẽ không giống như tôi nữa, là đàn ông thì nên có cái dáng vẻ của đàn ông!" Trần Hạo nhấc người lên, cười nhạt nói.

Anh đương nhiên muốn giấu Trần Hạo này đi, sau đó xóa sạch trí nhớ này của anh ta, rồi dùng thân phận của anh ta xuất hiện lần nữa.

Làm xong chuyện này, Trần Hạo tự nhiên khó bị đánh bại.



Nửa giờ sau, Trần Hạo mặc quần áo của chính mình xuất hiện trở lại, nhưng hắn đã ném túi da rắn sang một bên.

Đi trên những con đường trong khuôn viên cũ, Trần Hạo có vô vàn hoài niệm và khao khát.

Nếu tất cả những điều này thực sự tốt như vậy, nếu nó thật sự là như thế, anh tình nguyện không muốn làm Trần Thiếu nữa.

Không lâu sau, Trần Hạo đã đi bộ đến vị trí của quán trà sữa.

Quán trà sữa mà Trần Hạo luôn ghi nhớ sâu trong lòng.

Lúc đầu quen biết chính thức với Tô Đồng Hân chính là quán trà sữa này, anh còn nhớ rõ Đồng Hân bộ dáng rất đáng yêu.

Trần Hạo trên mặt rung động.

Việc hai người xa nhau quá lâu, thăm lại chốn cũ, khó tránh khỏi lòng chua xót.

"Ông chủ, bán cho tôi một ly trà sữa!" Ông chủ vẫn là ông chủ kia, Trần Hạo lúc này nói.

" Ừm!" Ông chủ đưa trà sữa nói " Bạn học, của bạn tám tệ!" " Đây!" Trần Hạo vô ý thức từ trong túi mò ra một tờ tiền giấy, đưa cho chủ quán: "Không cần trả lại " Sau đó, anh muốn rời đi.

"Quái! Bạn học, đợi chút, sao không phải trả lại? Một ly trà sữa tám tệ, cậu đưa cho tôi một mờ năm tệ, rồi nói không cần trả lại là sao?" Ông chủ nhìn Trần Hạo như một kẻ ngốc.

"Ừm..." Trần Hạo vừa nhìn, hình như là tờ năm tệ thật.

Anh quên mất mình bây giờ là học sinh nghèo Trần Hạo.

Thật ra mà nói, Trần Hạo hiện tại từ lâu đã rất mơ hồ khái niệm về cái gọi là đơn vị cơ bản của tiền giấy, trước đây dùng tiền đơn vị là một trăm triệu, cho nên bây giờ thật sự đúng là không quen! Chết tiệt, bây giờ trên người anh không còn một xu, chắc năm tệ này là tiền tiết kiệm cuối cùng của anh? Trần Hạo mặt đầy xấu hổ.

Và xung quanh, nhiều cô gái và chàng trai mua trà sữa cũng che miệng cười Trần Hạo.

Vẻ mặt bọn họ như muốn nói một lần nữa: Đã nghèo rồi còn đòi uống trả sữa? "Quái, bạn học, đừng nói với tôi là cậu không có tám tệ nhé?" Ông chủ bị sốc.

" Cái này...

Thật sự là ta không có!" Trần Hạo ngượng ngùng nói, sờ sờ toàn bộ túi đều không có tiền.

" Thế thì cậu cố tình lấy tôi ra làm trò cười hả? Một chén trà sữa cũng không tính là gì, nhưng cậu vừa rồi ném cho tôi tờ năm tệ, còn bảo tôi không cần trả lại nữa.

Ý tứ gì đây, không có tiền có giả vờ đại gia à, không được, nếu hôm nay không có tiền, tôi sẽ đi báo cáo với nhà trường! " Chủ quán trà sữa vội vàng nói.


Trần Hạo không biết phải làm sao.


Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào nhàn nhạt vang lên sau lưng Trần Hạo.


"Ông chủ, đừng làm khó anh ta, tám tệ này, tôi trả cho anh ta!" Giọng này rõ ràng và dễ chịu như một con chim vàng anh, và có một bầu không khí nhẹ nhàng và thanh lịch trong giai điệu.


Và chính câu nói này bất ngờ khiến Trần Hạo run cả người, ly trà sữa trên tay rơi xuống đất...

Advertisement
';
Advertisement