Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Hai người họ nhìn thấy các quan chức cấp cao của trường đều đã đứng thành hàng dưới lễ đài.

Nó giống như một học sinh đang được đào tạo.

Và có một người đàn ông trung niên đầu trọc, lúc này đang quỳ bên một người đàn ông trẻ tuổi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Sugar daddy?" Từ Mỹ Mỹ mở to mắt, khó tin.

Còn người thanh niên mặc quần áo bảnh bao kia, thật sự là kẻ tội nghiệp áo rách khố khô hôm qua theo đuổi Tô Đồng Hân sao? Cô đang mơ sao? Nhắc mới nhớ, cha nuôi của cô đúng là xui xẻo, khi gọi điện thoại đến thu xếp chuyện này thì tình cờ thính lực nghe thấy của Trần Hạo.

Cho nên không có lý do gì, mà Trần Hạo không chỉnh bọn hắn,chuyện này là xử lý trong phút chốc.

"Học sinh Đồng Hân, chúng tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi.

em lại có thể có được nhà tài trợ mạnh như vậy giúp cho trường chúng ta.

Trường học thật sự không biết cảm ơn em như thế nào.

Còn em Đồng Hân, bạn học Trần Thiếu này có chuyện muốn nói chuyện với em!" Một người đàn ông trung niên đứng lên nói.

"Trần Thiếu?" Tô Đồng Hân nhìn Trần Hạo, lại là cậu nhóc xa lạ này, mới có mấy ngày mà đã thay đổi nhiều như vậy! Nhưng bởi vì tò mò những thứ này, cùng với cảm giác đặc biệt của cô đối với tiểu tủ này, Tô Đồng Hân gật đầu đồng ý rồi đi theo Trần Hạo ra ngoài.

"Anh muốn nói gì với tôi? Anh là Trần Thiếu ở tập đoàn kinh doanh Kim Lăng.


Anh thích rất nhiều cô gái.

Tôi không có cái gì tốt cả.

không đáng để Trần Thiếu giúp tôi như thế này?" Tô Đồng Hân nói thẳng.

"Thật ra anh có một chuyện muốn hỏi em!" Trần Hạo nhìn cô nói.

"Trần Thiếu, ý của anh là sao?" Tô Đồng Hân hỏi.

"ý a là, anh muốn hôn một chút lên trán em!" Trần Hạo nói.

Với vẻ mặt kìm nén chưa được nếm gái  Bảy ngày sắp trôi qua, anh không còn thời gian để làm gì cả, anh không thể làm gì khác hơn là khiến gia đình Tô Đồng Hân vô ưu vô lo.

Cơ hội theo đuổi Tô Đồng Hân một lần nữa cũng không có.

Cho nên trong chuyến đi này, Trần Hạo muốn hôn lên trán Tô Đồng Hân lần cuối, một là nhớ nhung, hai là tạm biệt.

Sau khi anh thức tỉnh thiên đạo, anh sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, huống chi còn mất bao lâu nữa để tìm được Tô Đồng Hân.

Anh không muốn,nên anh phải nắm bắt được cơ hội ngắn ngủi này.

"Anh nói nói cái gì?" (định hấp em sao  tới đi a.

come on) Ngược lại là Tô Đồng Hân sửng sốt, không khỏi theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nhìn thấy ngón tay Trần Hạo búng ra, Tô Đồng Hân đột nhiên phát giác thân thể rốt cuộc không thể cử động dc.

Cô nhìn Trần Hạo có chút sợ hãi.



"Đồng Hân, có một số điều em không hiểu.

Bây giờ em không biết tình cảm của anh dành cho em sâu đậm như thế nào! anh đã tìm em rất lâu, nhưng dường như em đã biến mất một cách bí ẩn.bây giờ và sau này anh sẽ mãi tìm em cho dù làm thế nào đi nữa! " Trần Hạo đến bên cạnh Tô Đồng Hân, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói.

Nhìn vẻ mê đắm trong mắt Trần Hạo, sự chật vật trong mắt Tô Đồng Hân đột nhiên giảm đi rất nhiều.

"anh đến gặp em lần này để chính thức chào tạm biệt em.

Sau đó, anh sẽ ngắm nhìn Biệt thự trên núi Vân Đỉnh cả ngày..." Trần Hạo nhẹ nói.

Lúc này, anh nhẹ nhàng ôm lấy Tô Đồng Hân, sau đó hôn thật sâu lên trán cô.

Mà Tô Đồng Hân thân thể khẽ run, trong lòng tựa như có loại cảm xúc nào đó giao tiếp với Trần Hạo trong chốc lát.

Đột nhiên, lòng cô ây trở nên hỗn loạn.

Cô cảm thấy dường như cô biết anh chàng này từ lâu.

Cảm giác này đã có ngay từ lần gặp đầu tiên.

Hơn nữa, cô dường như có một mối quan hệ không bình thường với anh chàng này.

Bởi vì cô nhìn thấy anh ấy, trái tim cô sẽ hồi hộp không thể giải thích được.

Nhất là vừa rồi nhẹ nhàng hôn, càng làm cho Tô Đồng Hân kỳ quái.

Bởi vì, vui mừng, nhưng cũng có chút buồn.

Loại nội tâm đau buồn mà Tô Đồng Hân chưa từng trải qua, chính là loại đau lòng này khiến Tô Đồng Hân rơi lệ, cả người như muốn ôm lấy anh khóc.

Cô ấy dường như rất nhớ người này từ lâu, hai người đã xa nhau từ lâu.

Cô nhớ anh, cô nhớ anh mỗi ngày, và điều đó khiến bản thân đau khổ mỗi ngày.

Trời ơi, bản thân bị sao vậy? Tô Đồng Hân sửng sốt nghĩ, trong chốc lát, cô dường như không còn là cô nữa.

"Đồng Hân, hai thứ ta nợ ngươi, anh sẽ trả lại cho em, trong đời này!" Trần Hạo nói một câu cuối cùng.

Sau đó chỉ bằng một cú chạm, điểm huyệt của Tô Đồng Hân đã được giải.

Tô Đồng Hân vẫn không nhúc nhích, bởi vì tim cô đau.

Nhưng mà, Trần Hạo bóng dáng đã từ từ biến mất ở trước mặt cô.

Cho đến khi mất hẳn.

(huhu e dịch mà khóc luôn nè  để chấm miếng nước đã  huhu) "em...

em nhớ anh, Tiểu Hạo!" Tô Đồng Hân khó có thể tin mở miệng, nàng thật sự đã nói lời này.

Giờ phút này, sao cảm thấy không chân thực? Đồng thời, trong một căn phòng sang trọng, mặc dù trời đã khuya.

Nhưng cũng có một người phụ nữ đang ngủ nghiêng, như thể gặp ác mộng, cơ thể cô ấy bắt đầu co giật và khóc...

Gần rồi, bảy ngày càng ngày càng gần.



Trần Hạo mấy ngày qua, vẫn luôn ngồi canh tại chấn thiên thạch một bên.

Còn trầm tư cảm thấy thân thể anh nguyên vẹn lại Đạo Cơ.

Trần Hạo hiểu rằng ngày thức tỉnh Đạo Cơ sắp đến.

Lần này trở lại, nói thật, Trần Hạo ngoài ý muốn đánh thức Đạo Cơ còn muốn làm rất nhiều việc, nhưng anh phát hiện đây là như là định mệnh, mọi thời đại đều có quy định bắt buộc thời gian, và anh không thể đi Làm quá nhiều.

Khi anh hiểu ra điều này, lần đầu tiên anh nói là lời chia tay với Đồng Hân, bởi vì anh không muốn rời đi đầy tiếc nuối.

Có một tiếng nổ lớn! Ngọn núi vỡ tung, và đội kỹ sư gồm hàng nghìn người lần lượt rút lui.

Bởi vì trung tâm ngọn núi đột nhiên lóe lên nhiều màu sắc và ánh sáng.

Mọi người đều bị sốc.

Và bảy điểm đạo lấm tấm trên cánh tay của Trần Hạo lúc này đã biến mất đến chỗ cuối cùng.

Triển khai Linh thức được mở ra, và người bí ẩn đang theo dõi cách đó không xa.

Ngươi tốt nhất đừng đi, ít nhất là đợi khi thấy được nguwoi là ai trước khi hết thời gian nếu không ta sẽ không cam tâm! Trần Hạo trong lòng thầm nói.

Hiện tại cũng đừng suy nghĩ nhiều, trực tiếp bay vào trong núi thức tỉnh thiên đạo.

Không xa, ở đâu đó trong rừng.

Một người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt đầy đặn, với ánh hoa oải hương chiếu vào mắt, đang chứng kiến tất cả những điều này.

"Làm sao vậy? hắn ta làm sao vậy? Chỉ trong mấy ngày mà đã thay đổi nhiều như vậy?" Người đàn ông mặc đồ đen bây giờ đang nói chuyện với chính mình.

Giọng của anh ấy hơi già, nhưng rất to và mạnh mẽ.

" Mặc kệ, đi qua nhìn một chút xem sao!" Đôi mắt của người đàn ông áo đen ngưng tụ và hắn ta chuẩn bị tiến về phía trước.

Chết tiệt! Đột nhiên có một tiếng rít trong không khí, như thể một mũi tên đang bắn về phía hắn.

"ừm?" Ông già mặc đồ đen nhận ra rằng nguy hiểm đang đến gần mình.

không xong rồi! hắn ta thân ảnh trực tiếp lóe lên, tránh đòn từ phục kích.

Nhưng sau đó, một bóng đen lướt qua trước mặt hắn.

Nhưng hắn ta không hề chậm chạp, và lấy đi chiếc khăn đen của mình.

Và hai người nhìn nhau thoáng qua.


Lão già sửng sốt một chút, lập tức bỏ chạy, che mặt.


Trước mặt anh là một người đàn ông trung niên, chỉ là một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo.


Như thể cả người bị sét đánh.


"Làm sao có thể!" Hắn ta kinh hoàng và nói trong sự hoài nghi.

Advertisement
';
Advertisement