Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Một ma trận lập tức bao trùm toàn bộ người Cổ gia.

Theo sát phía sau, là sự bao trùm của hơi thở tử thần.

Lúc này, bọn họ hoảng sợ, hối hận, tức giận, tóm lại là vô số cảm xúc hòa vào nhau vào lúc này.

Tuy nhiên, Trần Hạo không còn mềm lòng như trước nữa.

Những người này, nếu không tự tay anh giết, sớm muộn gì giữ họ lại là một tai họa.

Trần pháp được giải phóng sức mạnh, và những người này ngay lập tức biến thành cát bụi.

Trần Bình An càng sửng sốt.

Những thay đổi ở Tiểu Hạo hoàn toàn có thể miêu tả qua 3 từ là quá kinh dị...

"Nhị thúc, ý của thúc là ông nội chưa chết sao? Và người bí ẩn đang theo dõi, là ông nội sao?" Sau khi cứu được Lực Bá và bọn họ, Trần Bình An gọi Trần Hạo vào mật thất.

Nghe Nhị thúc nói ong, Trần Hạo thực sự quá sửng sốt.

"Ừm! điểm này ta một mực không có nói ra, là bởi vì lúc trước ta cũng chưa xác định rõ được, nhưng bây giờ, ta gần như có thể chắc chắn!" Trần Bình An nói trong tâm trạng hỗn độn.


Trần Hạo còn nhớ lúc đầu xuyên không về quá khứ giao chiến với người bí ẩn, lúc đó anh cảm thấy người bí ẩn rất quen thuộc.

Kết hợp với những gì Nhị thúc nói, anh tự suy nghĩ.

Thực sự là...

ánh mắt của người đàn ông đó rất rất giống như của ông nội.

Vậy, người bí ẩn chính là ông nội? Và người tiêu diệt Đạo Cơ của chính anh chắc cũng chính là ông nội? Nói thật, Nhị thúc đã nói như vậy, là để anh chuẩn bị tâm lý.

Nhưng khi nghe kết quả này, anh vô cùng sốc, và cảm thấy vô cùng khó tin.

Làm sao lại như vậy được? Ông nội rất tốt bụng và quan tâm đến bản thân anh, thậm chí không nghĩ rằng ông nội là người che giấu thân phận của anh, ông chỉ đang kiểm soát mọi thứ.

Nếu thật sự muốn nói rằng ông nội có vấn đề, thì những quỷ đóa hoa mà ông nội từng trồng trong Hồn Điện cũng có thể lý giải được một số vấn đề.

Những quỷ đóa hoa này chắc chắn không có trong bộ sưu tập của Ông nội! "Nhưng cho dù như vậy, Nhị thúc, chúng ta phải gặp ông nội nói chuyện, thật không thể tin được!" Trần Hạo nói.

Trần Bình An gật đầu: "Đây là đương nhiên, mọi chuyện, ta sẽ đợi đến khi tìm được ông nội của ngươi.

Về phần có hay không thêm một Trần gia khác, hiện tại ta nhất định sẽ điều tra!" Thúc cháu hai người trò chuyện rất lâu.

Mặc dù đã nói chuyện với Nhị thúc, nhưng không ai muốn thừa nhận rằng ông nội có thể có một vấn đề lớn chôn kính như vậy.

Tuy nhiên, nhiều sự thật đang diễn ra phơi bày ngay trước mắt.



Ông nội biết vị trí của ngôi mộ cổ, ông vào hang, giết chết con Mãng xà khổng lồ và mang đi thi thể của Lăng Tiêu, điều này cũng gần hợp lý.

Ngoài ra, khi Quỷ tính tử xem cho mình trước đó, ông cũng tự nhắc mình phải cẩn thận với những người xung quanh.

Khi đó anh không quan tâm, thì ra lúc đó ông đang tự nhắc mình phải cẩn thận với ông nội rồi sao? Đúng rồi! Quỷ tính tử! Nghĩ đến điều này.

Quỷ tính tử lúc trước bởi vì Vân Tình mà biến mất, ông ta có thể đi đâu? Nếu bây giờ có thể tìm được ông, ông nhất định có thể nói cho chính mình biết thêm một số bí mật! Theo lời đại thúc, chị Tử Yên nay đã đi nơi khác, La vương thì đi truy đuổi theo sau, e rằng một thời gian nữa chị Tử Yên sẽ không về nữa.

Cho nên hiện tại Trần Hạo chỉ có thể ghim hy vọng vào người quỷ tính tử đại sư.

Gia đình anh ở đâu, chuyện của ông nội, những manh mối quan trọng này, những điều này Quỷ tính tử đại sư có khả năng giúp anh.

Trần Hạo lúc này nhất định phải tìm cách tìm được ông ấy.

Chờ cho đến ngày hôm sau.

Thúc và cháu thảo luận về lộ trình tiếp theo.

Nhị thúc giúp anh tìm ra tung tích của chị Tử Yên và tìm chị Lam.

Lực Bá vs những người còn lại Họ có nhiệm vụ chuyển đại căn cứ của Trần gia đến Kim Lăng.

Còn bản thân Trần Hạo, quyết định về Bàn Long Lĩnh trước, lúc đầu Tiểu Trúc đã thuật lại cho anh nghe về những lời yêu cầu của Quỷ tính tử, nhưng Tiểu Trúc không có nhiều thời gian để kể hết cho trần hạo.

Sau đó Vân Tình tới, không biết Tiểu Trúc còn ở đó không! Mấy ngày sau, Trần Hạo đến Bàn Long Lĩnh.

Anh vốn tưởng rằng nơi đây vẫn hoang vắng như xưa, nhưng không ngờ khi nhìn lại thấy có rất nhiều người, xếp hàng dài.

Lại Có một cảnh của quá khứ xuất hiện.

Tình huống gì thế này? Hẳn là quỷ đại sư trở về rồi? Trần Hạo kinh ngạc bước lên trước.

Thật sự là càng xem càng ngạc nhiên.

Ngoài không ít người cung kính đứng ở bên ngoài, vẫn có không ít người quz xuống hướng Bàn Long.

Mức độ sùng đạo trong mắt họ giống như một tín đồ trung thành đã được rửa tội ngàn năm.

Cũng khiến Trần Hạo buồn cười một chút.

Lúc này, anh không thể không lắc đầu với nụ cười gượng gạo.

" Ngươi dừng lại!!" Lúc này, suy nghĩ của Trần Hạo bị tiếng hét làm gián đoạn.

Trần Hạo quay đầu nhìn, hóa ra là một cô gái tuổi đôi mươi buộc tóc đuôi ngựa, đang ôm lấy cái eo, tức giận nhìn chính anh.

"Hả? Tiểu thư, chúng ta quen nhau à?" Trần Hạo cười hỏi.



" Ta còn chưa hỏi ngươi, nhìn thấy ông nội ta tại nơi này đang quz ngươi cười cái gì? Còn ánh mắt bất lực này của ngươi thì có { gì?" Cô gái cau mày lạnh lùng.

Trên thực tế, cô đã để { đến Trần Hạo rồi.

thấy đấy, những người khác đang đứng xếp hàng hoặc quz xuống núi một cách kính cẩn.

Kết quả là anh này vừa đi thẳng vừa cười khổ với vẻ mặt thờ ơ.

Đơn giản là có quá nhiều kiểu người vô ý thức trên thế giới này.

Tuy nhiên, kiểu vô ý thức này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, và anh như là ông nội của bọn họ đang quz lạy sắp hàng, vì vậy cô đã tức giận.

"Ta không có giễu cợt hay là nhìn ông nội của ngươi, ta chỉ muốn biết các ngươi trên người đều rất có giá trị, tại sao lại quz ở đây Bàn Long Lĩnh?" Trần Hạo ngạc nhiên hỏi.

"đã vậy Còn ở lại chỗ này nói năng lỗ mãng, ta nhìn ngươi thật sự là muốn chết!" Và cô gái đã rất tức giận.

Tưởng Trần Hạo lại đang giễu cợt.

Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hôm nay ta cho người giáo huấn, nhìn ngươi không biết trời cao đất rộng là gì.

Lúc này bóng dáng cô gái nhanh nhẹn, duỗi ra một đấm, tấn công Trần Hạo.

Và ông già đang quz sang một bên,ông đang quz ở phía trong.

còn Có thêm một người trung niên nữa.

Lúc này, cả hai cùng ngước mắt lên nhìn đòn tấn công của đứa cháu gái.

Tốc độ cực nhanh, tuy còn nhỏ tuổi nhưng sức lực của cô gái này đã vượt qua cả chục thanh niên.

Lão già cười nhẹ tỏ vẻ vui mừng, thiếu niên không biết trời đất này phải dạy dỗ là chuyện thường tình.

" Không nói thì không nói, cớ gì manh động như vậy!" Đối mặt với cú đấm này, Trần Hạo cười khổ lắc đầu, không đánh trả, không né tránh, chỉ xoay người tiếp tục bước đi.

Vâng, tất cả đều trông rất tự nhiên và đơn giản.

Tuy nhiên, điều mà ai cũng không ngờ là cú đấm phi thường của cô cháu gái này đã thực sự thoáng qua tàn ảnh của thân thể anh để lại.

Giống như một đạo diễn võ thuật đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần cho màn hành động này với kỹ xảo để cho khớp.


"Cái gì?" Cô gái bỏ lỡ một cú đấm, có phần khó tin.


Tuy nhiên, tầm mắt của người già và trung niên lúc này càng ngày càng mở rộng.


Hơi thở trở nên gấp gáp trong tích tắc.


" Tiên sinh, xin dừng bước!"

Advertisement
';
Advertisement