Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Quỷ tính tử đại sư, từ trước đến nay trầm ổn, mà lại thần cơ diệu toán.

Đương nhiên, ông không thể đơn giản vứt bỏ pháp khí cá nhân của mình.

Chẳng lẽ, quỷ đại sư có dụng ý khác? "Trần Hạo, ngươi cho rằng đây là tín hiệu mà sư phụ cố ý cho chúng ta, hay đúng hơn là tín hiệu cầu cứu?" Lúc này, Tiểu Trúc mới lên tiếng.

Trần Hạo lại gật gật đầu: "Ngươi nói cái gì cũng có lý, đại sư có thể đoán trước được tương lai, phỏng chừng ông sớm tính ra chúng ta sẽ tìm tới ông, chúng ta khi nào đến nơi ông cũng biết! Bằng không cũng sẽ không, mấy ngày nay vừa vặn liền xuất hiện Bán đấu giá bụi bay lơ lững của ông ấy nữa chứ! " "Quên chuyện này đi, chúng ta đến Đại học Ký Châu tìm học sinh Tiêu Ngôn này, hỏi đi!" (đúng rồi quên đi dịch củng đéo ra, bngu quá) Trần Hạo nói.

"Sư phụ, ta trước đây học đại học Ký Châu, bằng không ta đi cùng người, cũng thuận tiện nữa! Người củng nên giữ người bên cạnh nữa chứ!" Thẩm Phiêu lúc này mới lên tiếng.

"Được rồi, vậy ngươi đi cùng ta!" Đại học Ký Châu.

Không biết tại sao một khi vào đại học, Trần Hạo luôn nhớ nhung quá khứ.

Bởi vì bất tri bất giác đi đến nơi này, đều qua thời gian hơn ba năm.

Và tách ra khỏi Đồng Hân, đã gần ba năm.

Nhưng những cảnh trước đó dường như đã xảy ra ngày hôm qua.


Thời gian, luôn luôn như thế này, để anh trôi đi mà không cần chuẩn bị trước.

Thẩm Phiêu Phiêu đi theo Trần Hạo, vừa thấy Trần Hạo đang nhìn khuôn viên xung quanh, trong lòng ngẩn ra.

Cũng ngoan ngoãn không ngắt quản anh.

Cô trực tiếp đến phòng quản lý để tìm người tên Tiêu Ngôn.

Trần Hạo dạo quanh khuôn viên trường.

Cảm giác như mỗi trường đại học đều gần như giống nhau.

"Ai nha! Cẩn thận!" Và đúng lúc này, trên bầu trời, một con diều lớn từ trên trời rơi xuống, lao thẳng về phía Trần Hạo.

Đó là một vài cô gái đang thả diều, và tất cả họ đang hoảng sợ vào lúc này Vội vàng chạy qua đây.

Còn lớn tiếng hô Thả diều đôi khi là như vậy, một khi hết gió, cánh diều sẽ trượt xuống nhanh chóng, không thể dừng lại.

Mà Trần Hạo hiển nhiên cũng chú ý tới.

Vô thức đưa tay lên và chỉ.

Với một tiếng nổ, chiếc diều bất ngờ nổ tung trên không trung.

Khi nó rơi xuống, nó đã trở thành tro! (vl ngay con diều củng thổi bay màu) "A!" Một số cô gái chạy đến đây và nhìn thấy con diều biến thành tro, họ đều lo lắng và tức giận.



"Ngươi làm sao vậy, chúng ta không cố ý, ngươi tại sao lại đốt diều của chúng ta!" Đây là bốn cô gái.

Họ đều rất mảnh mai, với mái tóc quấn khăn và khuôn mặt xinh đẹp.

Ba người còn lại chỉ vào Trần Hạo một cách thô lỗ và chửi bới.

Nhưng một trong số họ trông rất trầm lặng và quý phái.

Nhưng hiển nhiên cũng có chút mất mát trên mặt.

Ặc!!! "Thật xin lỗi, ta không cố ý!" Trần Hạo vội vàng nói.

"Cái gì không phải cố ý, ngươi cũng quá lợi hại, con diều vừa rồi suýt chút nữa đâm trúng ngươi, nên người liền đốt gì nữa!" Rõ ràng các cô không biết Trần Hạo đốt diều như thế nào, tự nhiên đây không phải là tâm điểm chú ý của bọn họ.

"Ta sẽ trả cho ngươi!" Trần Hạo lại nói.

Lúc này, cô gái tao nhã ở giữa đang chuẩn bị lên dây cót dựt diều, cô đoán dưới chân có một cái lỗ đất, suýt nữa bị ngã.

Cả người hướng thẳng đến phía trước nhào tới..

Trần Hạo lập tức vươn tay, nắm lấy eo cô gái, đỡ cô đứng dậy.

(ngon ôm dc eo) "Ta đi đây, ngươi làm sao vậy, ngươi thật sự muốn đụng chạm Tuyết Nhi của chúng ta thế này à!" Ba cô gái còn lại vẫn còn tức giận.

Nhìn thấy Trần Hạo thực sự cư xử côn đồ nơi công cộng, càng không vui.

"Không phải, Tú Tú!" Một cô gái tên Tuyết Tuyết trong tổ chức chị em.

Nhưng hai chị em thấy Trần Hạo quá đáng nên đành buông tay.

"Tuyết nhi ngươi đừng sợ, chúng ta đều ở đây, ta hiện tại liền gọi điện thoại, để cho tên tiểu tử này không được yên." Bọn tỷ muội cùng chung mối thù.

"Không phải, vừa rồi suýt chút nữa ngã xuống, cũng may tiểu tử này đã giúp ta đỡ đứng dậy!" Tuyết Nhi vội vàng giải thích.

"Cái gì?" Hai chị em giật mình.

Nhìn Trần Hạo, trong lòng không khỏi có chút thả lỏng.

Đặc biệt là Tuyết Nhi, lúc này nhìn đến Trần Hạo, trên khuôn mặt xinh đẹp không rõ nguyên nhân đã ửng hồng.

"Hừm, vậy anh ta đốt cháy con diều của chúng ta, cũng phải để hắn nói xin lỗi!" Một vài cô gái cho biết.

"Được rồi, tôi xin lỗi!" Trần Hạo không khỏi nở nụ cười.

" xin lỗi liền xong à?" Người tên Tú Tú nhấc vai.



Tuyết Nhi kéo tay Tú Tú: "Tú Tú làm gì vậy?" "Chà, con diều của chúng tôi rất đắt.

ngươi có biết nó làm bằng chất liệu gì không? Nó trị giá hàng nghìn tệ đấy.

Ta nghĩ ngươi ăn mặc bình thường như nông dân.

Nếu để ngươi bồi thường con diều của chúng ta với giá gốc thì sẽ là làm khó ngươi quá.

như vậy đi vì ngươi vừa giúp đỡ Tuyết Tuyết, nên ngươi mua cho mỗi người chúng ta một cốc trà sữa theo ngươi thế nào? " Tú Tú cho biết.

Một số cô gái cũng vỗ tay.

"không vấn đề gì!" Trần Hạo mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, cả bốn cô gái đều cầm cốc trà sữa.

"Mà này, cậu tên gì? Khoa nào?" Khi bọn họ rời đi, Tú Tú không quên hỏi.

"Ta tên Trần Hạo!" Trần Hạo không có gì phải giấu giếm.

"Được rồi, ta nhớ tới ngươi, ta nói với ngươi một ly trà sữa không đủ.

Lần sau gặp nhau ở trường học, chúng ta còn muốn uống trà sữa!" Rồi Tú Tú dắt mấy chị em đi.

Đây là một chuyện nhỏ gặp phải, đồng thời Trần Hạo cũng không cho rằng chuyện này làm khó mọi thứ, nhưng anh nghĩ những cô gái nhỏ này rất thú vị.

Nghĩ rằng hôm nay anh còn có việc quan trọng phải làm, Trần Hạo vội vàng đi về phía phòng quản lý kinh tế.

Một bên khác.

Mấy cô gái cũng rời đi, nhưng cô gái tên Tuyết Nhi thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng Trần Hạo, cho đến khi bóng dáng Trần Hạo biến mất.

"Tuyết Nhi!" Tú Tú đột nhiên rống lên.

Để Tuyết Tuyết giật mình. ngôn tình sủng

"Hả? Có chuyện gì vậy?" “Hừm, ta vừa rồi phát hiện có gì đó không đúng, ngươi thấy cậu nhóc kia thế nào, trạng thái của hắn trở nên khác thường, trước đây ngươi còn rất vui vẻ, nhưng kết quả là khi nhìn thấy hắn, đỏ mặt không nói một lời.


Nhất là bây giờ, ngươi thật sự là thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.


Chẳng lẽ vừa nãy khi hắn nhẹ nhàng ôm lấy ngươi, ngươi đối với hắn cũng có cảm giác rồi sao? Có phải không? " Tú Tú mấy người các cô thấy vậy nói "Không, không, thật ra, tôi cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh ấy, tôi......" Tuyết Tuyết ngập ngừng không biết nói gì.


"Tôi cái gì? Mau nói đi Tuyết Tuyết!" Tú Tú bọn họ lo lắng nói.


"ai za, ta cũng không biết nói thế nào, chính là Tú Tú, em có nhớ thầy bói chúng ta gặp nhau sáu tháng trước không?"

Advertisement
';
Advertisement