Ngay lúc mọi người đang huyên thuyên không ngừng.
Đường Nhiên nhận được một cú điện thoại ‘Sau đó thì sắc mặt mừng rỡ: “Chị nói gì? Chị tới sân bay tồi? Chẳng phái chị nói mừng thọ bà năm nay chị không về được ả? Dạ! Vâng vâng, em đến đón chị ngay!”
‘Sau khi đặt điện thoạt xuống, Đường Nhiên nói: “Ngoại à, chút nữa chị cháu sẽ: đến, đặc biệt về từ nước M đấy ạ, bây giờ đã ở sảng bay rồi!”
“Được, con bé Tiểu Sở này, bà biết nó sẽ về mà.”
Bà cụ lập tức cười nói: “Thế thì bảo Mộc Dương đi đi.
Mộc Dương, cháu lái xe đi đón Tiểu Sở đi! Cháu đi mình đi, bà phải bảo Đỗ Tỉnh ở lại nói chuyện với bà”
“Vâng bà nội!”
Tô Mộc Dương cười nói rồi lắc chia khóa BMW trong tay, đi thẳng.
Ánh mắt Tô Đồng Hãn thì khá buồn bã.
Chị của Đường Nhiên tên là Đường Sở.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Đồng Hân thân thiết với chị em họ nhất Bà nội cũng biết điều này.
“Theo lý mà nói thì bả nội nên bảo mình đi cùng, nhưng lại rõ rằng chí gọi tên Tô.
Mộc Dương Cho thấy bây giờ bà nội đang không vui với mình.
Sau khi Tô Mộc Dương rời đi.
‘Chủ đề của mọi người lại quay về trên người Trần Hạo.
Đúng vậy, chẳng ai ngờ Trần Hạo lại là người mạt hạng như thế.
Lại xuất hiện với tư cách lä bạn trai Tô Đồng Hân nên càng nhiều chuyện để nói Trần Hạo cũng chỉ trơ mắt mà nghe những điều này thôi.
Những lời châm chọc, mỉa mai của người khác khiển trong lòng Trần Hạo rất giận.
Dù sao cũng là vì giữ thế diện cho Tô Đồng Hân.
Trần Hạo kiềm nén không nói gì Đột nhiên Điện thoại của Đỗ Tỉnh đổ chuông “Là anh Dương gọi ạ! Nói không chừng muốn cháu đi cùng đó nội!”
Đỗ Tỉnh cười rồi máy.
Cô ta dạ dạ hai tiếng rồi sắc mặt trắng dã ra.
*Bà nội không hay rồi, anh Dương tông xe rồi”
“Cái gi?”
“Lúc nãy anh ra khỏi bãi đỗ thì bất cẩn tông trúng một chiếc xel”
“Ôi chao, bà còn tưởng là chuyện gì lớn lầm, Mộc Dương không sao chứ?”
Bà cụ vội hỏi, “Không có chuyện gì lớn cả, nếu xe của anh Dương không có vấn đề gì thì cứ bảo anh ấy đi đón chị cả trước đi, chuyện còn lại để em giải quyết là được rõi!”
Tô Kỳ cười khổ nị Chuyện tông đuôi xe này có gì khó? “Anh Dương, anh đi trước đi, Tô Kỳ nói cậu ấy giúp anh xử lý! Gì ạ? Vâng vâng!”
Bây giờ Đô Tinh mới cúp máy, nhìn ba của Tô Mộc Dương nói: ‘Anh Dương nói anh ấy không dám rời khỏi chiếc xe kia nửa bước nào, đồng thời nói bác trai nhanh chóng ra xem thứ, anh ấy gây họa lớn rồi!”
“Sh? Chuyện gì thế?”
Tất cá mọi người xì xào.
Vì tò mò nên tất cả cũng cùng ra xem.
Cả bà cụ cũng đi theo, Bình thường Tô Mộc Dương làm việc rất thận trọng, nếu chuyện bình thường thì anh ta sẽ không như thế.
“Trần Hạo, chúng ta cũng đi xem đi!”
Tô Đồng Hân hỏi.
Trần Hạo gật đầu cư: Đợi lúc Trần Hạo tới đó thì người nhà họ Tô đã vây quanh cả rồi.
Sau đó nghe thấy tiếng Tô Mộc Dương giái thích: *Ba, thật sự con không cố ý đâu, đều tại öng bảo vệ này cả, ông ta cứ nói lùi lũi lùi mãi nên con mới tông trúng chiếc xe này!”
“Chiếc xe này là mẫu đắt nhất cuả Lamborghini.
Đụng kiểu này chắc cũng phải tổn bảy tám trăm nghìn tệ, vì đèn trước xe đã bị tông hỏng rồi”
€6 họ hàng nhận ra chiếc xe này nên hô lên kinh ngạc.
“Người lái chiếc xe này chắc chẩn thân phận không đơn giản, bảy tám tăm nghìn cũng có thể bồi thường được nhưng có thể đắc tội với nhân vật lớn.
Mọi người xem đi, đây là xe người ta mới mua đấy!”
“Mọi người mau nhìn đi, ở Kim Lãng chúng ta, cậu ấm nhà ai có thể lái chiếc xe.
thể thao một hai chục triệu thế này?”
Mọi người xôn xao tháo luận.
Trần Hạo đứng bên ngoài nghe thì trong lòng sốt sắng không thôi.
‘Đệch, xe minh đỗ ở đây, không phải chiếc bị tông là Reventon cúa mình đấy.
chứ? ‘Vừa chen vào xem thì Trần Hạo buồn muốn khóc.
Quả nhiên là chiếc xe yêu quý của mình.
Thân xe không sao, bị tông thế này chỉ xước vải đường, chú yếu là đèn phải phía trước bị tông nát rồi! Một chiếc đèn phải trước xe không đắt cũng không rẻ, cộng thêm mấy vết xước kia nữa thì cũng tầm tám trăm đến triệu tệ.
Nhưng đúng như lời người kia nói, đây là xe mới của anh mà.
Bà cụ cũng sốt sng không thôi: ‘Mộc Dương, sao cháu lại bất cẩn thể này, ông bảo vệ này rõ ràng là một người nói lập mà cháu cũng không nghe ra.
Bây giờ’ thì hay rồi, không những chúng ta phải bồi thường gần cả triệu tệ mà còn có thể đắc tội với cậu lớn nữa!”
*Anh Dương, bà nội! Lần này có thể chúng ta thật sự gây chuyện lớn rồi, chúng, ta không thể đắc tôi với chủ nhân của chiếc xe này được đâu!”
Đỗ Tỉnh đứng một bên kéo tay Tô Mộc Dương.
‘Cô ta hiểu rõ điểm lợi hại trong đó.
“Đỗ Tỉnh, sao cháu nói như vậy? Cháu biết chiếc xe này của ai?”
Bà cụ vội hỏi, “Dạ vâng!”. ngôn tình hoàn
Đỗ Tinh gật đầu thật mạnh: ‘Vừa nãy cháu chụp ảnh này đăng trên nhóm nhân viên công ty chúng cháu, vì nhân viên trong cửa hàng chúng cháu trước đây có người từng làm bên Lamborghini.
Anh ấy nỏi mấy ngày trước chiếc xe này được bán ra, giá bán là mười tảm triệu, Là một cậu lớn đã mua, nghe nói hôm đi mua xe, Giám đốc của cửa hàng cũng phải đi theo sau lưng, cậu ấy, vô cùng kính nể, thậm chí Giám đốc kia còn tỏ ra khả hèn mọn nữa!”
*Ngoài ra, mọi người có biết Giám đốc khu Kim Lãng của Lamborghini là ai không? Chính là Vương Cường!”
Đố Tinh cũng nói một cách vô cùng cung kính.
*Đúng thật là ông Vương Cường, đến ông ấy mà còn cung kính với cậu chủ lớn mua Xe này đến vậy sao?”
“Giám đốc Vương Cường có thể làm ăn phát đạt ở Kim Lăng như vậy chính là nhờ mổi quan hê với cậu chủ đó, thực lực võ cùng mạnh mẽ!”
Nói như vậy, bà cụ càng lo lắng hơn.
“Vậy chúng ta mau đi đi, đợi cậu chủ kia tới thì phiền phức lớn rồi!”
Bà cụ hoảng loạn nói.
‘Bà lăn lộn trong đời đã nhiều năm, bà hiểu rất rõ, đắc tội với gia tộc lớn sẽ có.
kết cục như thế nào, sẽ liên lụy đến cả dòng họ đó! Bà nội, không đi được đâu! Bây giờ khắp nơi đều có camera”
Tô Dĩnh Đường Nhiên đều khuyên.
Nói thật, bây giờ Tô Dĩnh không thể nào rời mắt khỏi chiếc siêu xe này, thậm chí cô ta còn hoang tưởng đến lúc mình ngồi vào trong xe.
Nếu bạn trai mình Lý Kiến Nam có thể có được chiếc e này thì tốt biết bao! Nhưng mãi mãi cũng đừng mơ.
‘Còn về Đường Nhiên, bây giờ suy nghĩ của cô ấy càng quá đáng hơn, đó chính là cô ấy muốn đợi chủ nhân của chiếc xe này tới.
Chiếc siêu xe hai mươi triệu, cho thấy người này chắc chắn là con nhà thế phiệt.
‘Có phải điều này cho thấy có phải mình đã gần với dự liệu của minh thêm một bước rồi không? ‘Cho dũ chút nữa chỉ giao tiếp được với cậu chủ kia nứa phút thõi thỉ cũng xem.
như là tiến bộ vượt bậc rồi! “Haiz, tìm một người đi đón Tiểu Sở trước đi! Tiểu Dĩnh với Tiểu NI chúng ta không thể đi, nếu không đi thì còn được, nếu đi rồi mới thật sự gây r4 chuyên lớn!”
Bà cụ nghiêm túc nói, bà cảm thấy mình sắp giả đến hồ đồ rồi.
“Bà nội, cháu cũng muốn đi đón, nhưng cháu không dám đi!”
Tô Mộc Dương nuốt ngụm nước bọt nói.
*Không sao, anh đi đón đi, bà nội, mọi người cũng quay về tiếp tục tổ chức tiệc đi.
Chiếc xe này, tông tồi thì cũng thôi, không sao cải”
Ngay lúc nảy, một giong nói vang lên sau lưng mọi người.
Đương nhiên là Trần Hạo nói rồi.