Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Vì Tu La Bàn của Long Tổ quan trọng như vậy nên Trần Hạo không dám chậm trễ một chút nào, sau khi phân công nhiệm vụ cụ thể, bọn họ cùng quỷ đại sư cùng nhau tới căn cứ Long Tổ.

Căn cứ Long Tổ chính xác là căn cứ đặt tại Quá ô sơn.

Đương nhiên, khu vực Quá Ô Sơn này cũng bị cấm với thế giới bên ngoài.

Bất kỳ ai vào được căn cứ Long Tổ cũng đều là cao thủ hạng nhất, bảo vệ Bình An và hoàn thành các nhiệm vụ hạn chế khác nhau.

Đương nhiên, Long Tổ luôn được gọi là Ẩn Long của Hoa Hạ.

Nó thuộc quyền kiểm soát trực tiếp.

"Vân Hạo Thiên, ngươi điên rồi sao, lại dám đem một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đưa đến Long Tổ,đã vậy mà còn tiến cử hắn làm huấn luyện cho căn cứ?" Trong phòng làm việc của Trung đoàn trưởng Long Diệp.

Khi Vân Hạo Thiên cao hứng kể lại chuyện này, Trung đoàn trưởng kia đột nhiên cảm thấy khó tin.

Ngay cả Long Diệp cũng thực sự kinh ngạc.


Long Diệp, khoảng sáu mươi tuổi, tóc bạc phơ, nhưng giữa những cử chỉ của ông ta lại có một năng lượng bùng nổ.

Rõ ràng người này cực kỳ phi thường.

Là đoàn trưởng, ông ấy tự nhiên có khí chất điềm tĩnh của riêng mình, và ông ấy đang lặng lẽ lắng nghe những tranh chấp hiện tại về một số đội trưởng với nhau.

Người trực tiếp phản bác Vân Hạo Thiên là trung đoàn trưởng đội một, tên là Chu Bảo Khánh, bốn mươi tuổi.

Điều đáng nói là ông ta là người thừa kế đời thứ 368 của Thiết Sa Chưởng, một đôi thiết chưởng, người ta đồn rằng một cây cọ có thể xuyên qua một tảng đá! Các trưởng nhóm khác còn lại không khí thế.

Ai cũng không biết, Chu đội trưởng một cùng Vân đội,hai đội này cực kỳ bất đồng, hiện tại hai người cãi nhau, không ai dám xen vào.

"Chu Bảo Khánh, ngươi lo lắng cái gì? Ta làm chuyện này là vì lợi ích của toàn bộ căn cứ Long Tổ.

Trần tiên sinh rất là phi thường. ngài ấy khác xa so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng, có thể truyền thụ là phúc cho cả căn cứ Long Tổ, ngươi biết tính ta rồi, những điều không đáng tin cậy, ta sẽ không bao giờ làm! " Vân Hạo Thiên nói.

Long Diệp không khỏi khẽ gật đầu, quả thực Hạo Thiên là người ổn trọng cẩn thận, bao năm qua đã chiếm được lòng tin của ông.

Hắn nói thực lực Trần Hạo như vậy, chắc hẳn Trần Hạo cũng phải lợi hại hơn người thường.

"Được rồi, Hạo Thiên rất đề cao người này,vậy để hắn thử xem. Hơn nữa vừa rồi ngươi nói, hắn còn có cái gì?" Long Diệp không khỏi hỏi.



"Ồ, Trần tiên sinh, ngài chỉ là muốn dùng một chút Tu La Bàn!" Vân Hạo Thiên nói.

Nghe vậy, Chu Bảo Khánh nhướng mày.

Lúc này, hắn lạnh lùng nói: "Hừ, đồ phế vật, thế mà củng muốn dùng Tu La Bàn, cái bàn thần này, chính là Long Tổ trấn tổ pháp khí, người khác muốn dùng là dùng được sao?cái này còn coi quy tắc ra gì nữa không? " Chu Bảo Khánh hét lên.

"Chu Bảo Khánh, đừng đi quá xa, ta mời Trần tiên sinh tới, vì tương lai và sức mạnh tổng thể của Long Tổ!" Thấy hai người sắp cãi nhau.

Long Diệp vội vàng ngăn lại: "Được rồi, tạm thời gác lại chuyện Tu La Bàn, xem Trần tiên sinh nói gì, xem ngài ấy có thể mang đến cho chúng ta Long Tổ cái gì!" Long Diệp hiển nhiên không phải là người dể cho đi qua, thật lòng mà nói, Hạo Thiên lần này vì một thanh niên hai mươi tuổi nói rất thần lỳ, quả là có chút quá đáng! Ngay cả Long Diệp cũng chỉ có ba điểm tin tưởng, tất cả đều phụ thuộc vào sắc mặt của Vân Hạo Thiên.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy, các ngươi lui ra!" Long Diệp cuối cùng vẫy vẫy tay.

"Cái gì? Long Diệp, Trần tiên sinh đều đang ở đây, không gặp một lần nào sao?" Vân Hạo Thiên có chút kinh ngạc.

Hiện tại, điều này khiến Long Diệp nhíu mày.

Còn Chu Bảo Khánh rất giỏi nhìn sự việc, lúc này lạnh lùng nói: "Vân Hạo Thiên, lần này làm nhiệm vụ của ngươi bị đánh đến đầu ngớ ngẩn, ngươi kêu Long Diệp gặp thiếu niên lông lá sao?" "Nhưng!" Vân Hạo Thiên áy náy.

"Được rồi, ta mệt mỏi quá, các ngươi lui xuống trước đi!" Long Diệp quay lưng lại, giơ tay ra lệnh rời đi.

Những gì Chu Bảo Khánh nói vừa rồi khá đúng, để bản thân đi gặp một cậu bé lông lá quả thực là một trò đùa.

Đồng thời, hắn cảm thấy có chút bất mãn với Vân Hạo Thiên, nghĩ rằng Hạo Thiên bây giờ hơi quá phù phiếm nên không muốn tiếp tục.

Vân Hạo Thiên chỉ có thể gật gật đầu, sau đó đối với Chu Bảo Khánh một cái nhìn lạnh lùng, sau đó bước ra ngoài.

Chu Bảo Khánh cũng nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

"Đội Chu, ngươi nói cái này tên là Trần Hạo, sẽ không phải là người giúp đỡ do Vân Hạo Thiên mời tới sao. Đội phó Long Tổ sắp được bầu. Vân Hạo Thiên này biết hắn không phải đối thủ của ngươi, cho nên gọi hắn tới? " Ở một nơi vắng vẻ.

Chu Bảo Khánh lúc này mới nhẹ nhàng nói.

"Hừ, cái gì Trần Hạo hay không Trần Hạo? hắn mời tới thì sao? Ngươi cho rằng Vân Hạo Thiên sẽ là đối thủ của ta sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn chỉ là châu chấu đá xe, ta cũng không coi trọng hắn.

trong lúc này, điều khiến ta buồn bực hơn chính là Tu La Bàn! Vừa rồi ngươi nghe Vân Hạo Thiên nói cái gì không? " Chu Bảo Khánh chống tay lên lưng, khẽ nhíu mày.

"Quyền điều khiển Tu La Bàn sớm giao cho người, nhưng lúc này Vân Hạo Thiên hết lần này đến lần khác tìm người tới đến đây. Đối với Tu La Bàn, tôi cảm thấy nhất định phải có vấn đề!" Phụ tá nói.



"Đúng vậy, chúng ta phải thu dọn chướng ngại vật. Ai dám cản đường Chu Bảo Khánh của ta, ta sẽ cho hắn chết ngay tại chỗ, hừ!" Đúng lúc đó, Chu Bảo Khánh ghé tai phân phó nhẹ giọng dặn dò gì đó.

Sau đó, phân phó xong gật đầu, lập tức lùi lại đi làm, chỉ để lại Chu Bảo Khánh vẻ mặt nghiêm nghị.

Hãy quay lại với Trần Hạo.

Sau khi Trần Hạo và quỷ đại sư đến, họ đã được sắp xếp vào phòng tiếp khách.

Vốn tưởng rằng sẽ sớm gặp lại Long Diệp, người đứng đầu Long Tổ.

Không ngờ, lần đầu tiên chờ đợi là một tiếng đồng hồ.

Lúc này chỉ nhìn Vân Hạo Thiên bước vào với vẻ mặt có áy náy đi đến.

"Ôi, thật sự là thật có lỗi với Trần tiên sinh..." Vân Hạo Thiên lắc đầu thở dài.

"Ta nghĩ là Tu La Bàn, Long Diệp đoàn trưởng không trực tiếp đồng ý, đúng không?" Quỷ tính tử lắc đầu cười một tiếng.

"Ư hừ, không việc gì giấu giếm được trước mắt ngài, Quỷ đại sư, vâng, ban đầu chuyện này rất dễ dàng, đoàn trưởng chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của tôi, nhưng bây giờ, tôi không biết đoàn trưởng đã xảy ra chuyện gì. Đã Không vui, nhưng ngược lại đi nghe lời Chu Bảo Khánh! " Vân Hạo Thiên tức giận.

"Vừa rồi, quỷ đại sư liền đã nói cho ta kết quả này, cho nên Vân tiên sinh cũng không cần quá tự trách, chắc hẳn, là Long Diệp đoàn trưởng không tin thực lực của ta thôi, như vậy đi. buổi chiều ngươi giúp ta triệu tập các học viên để huấn luyện, Ta sẽ giúp các ngươi huấn luyện thử trước! " Trần Hạo bật cười.

Về nhiều việc, quỷ tính tử cũng cho Trần Hạo rất nhiều lời khuyên.

Người ta ý tứ rất rõ ràng, đây là muốn nhìn xem thực lực của anh như thế nào.

Chính là như vậy, Trần Hạo cũng không ngại đi bộc lộ tài năng.

"Được rồi, chỉ cần Trần tiên sinh không tức giận là tốt rồi. Thôi, đã là buổi trưa. Trước tiên ăn đồ ăn ở căn cứ đi. Sau bữa cơm, tôi sẽ gọi điện thoại cho các học viên ngay lập tức,giờ tôi sẽ cho người mang bữa ăn tới! " Vân Hạo Thiên cười nói.

"Ta nghĩ không cần phiền phức như vậy. Lão phu chỉ nge Long Tổ, còn chưa bao giờ từng thấy qua Long Tổ chân chính. Thật tốt, vừa vặn lão phu có thể mở mang kiến thức một chút ra cái gì mà Ẩn Long của Hoa Hạ là như thế nào? Đi ăn cơm ở căn cứ. Vân tiên sinh có tiện không? " Quỷ tính tử giờ phút này lại là thần bí cười một tiếng, hỏi.


"Hả? Thuận tiện chứ, đương nhiên là thuận tiện.


Trong tương lai, Trần tiên sinh sẽ là người huấn luyện chính của căn cứ chúng tôi, lúc đấy trên đường tôi sẽ giới thiệu một chút công trình Long Tổ cho Trần tiên sinh và đại sư!" " Vân Hạo Thiên cười nói.


Trần Hạo không biết quỷ đại sư đang toan tính chuyện gì, cùng lắm ông ta chỉ muốn nhìn thấy Long Tổ chân chính, vậy chắc chắn ông ta có ý tứ.


Thế là cả ba cùng nhau đi về phía căng tin của Long Tổ...

Advertisement
';
Advertisement