Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Đốp đốp đốp.

Ban đêm.

Tiếng lửa trại vang lên, những ngọn lửa xanh yếu ớt đang bùng cháy, có hạt đậu nổ tung.

Trần Hạo ngồi bên đống lửa, bổ củi, vừa ngước nhìn khu rừng xanh rậm rạp xung quanh.

Trong đêm đen, khu rừng rậm rạp thêm một hơi thở quái dị.

Và trong đó có một chút rét lạnh, ngay cả Vương phẩm của Trần Hạo, anh cũng phải dùng lửa trại nhiều lần để sưởi ấm.

Bởi vì, ở đây không còn mặt Địa Cầu nữa.

Thay vào đó, anh đã bước vào Vực giới.

Từ khi hoàn thành tiệc cưới với Đồng Hân đã tròn một tháng.

Trần gia và Huyền Dương Điện cũng đã an bài.

Còn Đồng Hân, củng hoàn thành hôn sự.

Nhưng Trần Hạo không yên tâm.

Bởi vì anh không biết khi nào thì sự ấm áp tuyệt vời này có còn tồn tại được nữa không.

Tần gia ở mặt đất là để mắt tới, Tần gia vực giới thì chuẩn bị xuất kích.

Trần Hạo hoàn toàn không thể chống lại bọn họ.


Vì vậy, anh phải nâng cao trình độ tu luyện của bản thân để bảo vệ sự toàn vẹn của gia đình anh.

Trần Hạo chính là độc thân tiến về giới vực.

Vị trí mà Trần Hạo ở bây giờ, là ở ngoại thành vực giới, một nơi gọi là kinh đô.

Theo ghi chép trên bản đồ, Nguyên Tâm Thảo sinh trưởng ở đây.

Mặc dù nơi này đã thuộc thế giới ngầm.

Nhưng trung tâm của trái đất vẫn có mặt trời.

Không khác nhiều so với mặt Địa Cầu.

Ví dụ như khu vực này bây giờ vẫn còn núi lớn, sông ngòi và rừng rậm.

Nó hơi giống với Địa Cầu được phản chiếu.

Trong vòng một tháng, Trần Hạo đã quen với môi trường ở đây.

Có dày đặc yêu thú, một số sinh vật lớn hơn thời tiền sử, Trần Hạo cũng đã từng gặp qua.

Thức ăn của Trần Hạo chỉ là một số thức ăn như thời văn minh săn bắt được.

"Hừ, tiểu tử thúi,tại sao ngươi tới đây rồi!" tại thời điểm này.

Rừng cây đột nhiên lắc lư, tiếp theo có ba bóng người, tốc độ ánh sáng lướt qua.

Đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Hạo.

Đây là ba người đàn ông trung niên, dáng vẻ thô kệch.

"Các người thật đúng là vất vả.



Các người tìm đến ta bằng mọi cách sao?" Trần Hạo lấy ra một miếng thịt bò từ đống lửa trại, cho vào miệng cắn vài miếng.

Ba người này đều là người bản xứ biên giới và bọn cướp cản đường.

Trong hoàn cảnh này, không ít có người bị chúng giết.

Hơn nữa, căn cơ tu vi của ba người cũng không thấp, một người là tu sĩ cửu phẩm, hai người còn lại là luân xa vương tam phẩm.

Ngay từ khi Trần Hạo mới vào, bọn hắn đã theo dõi Trần Hạo.

Chỉ là Trần Hạo trước mắt chưa thấy được ý đồ của bọn chúng, liền thả bọn hắn mấy lần.

Không ngờ, vài ngày sau.

Ba người đó lại đuổi theo.

"Xem ra lần này, các ngươi không dễ sẽ buông tha ta?" Trần Hạo bật cười.

"nói nhảm, tiểu tử thúi, ngươi củng không nghe ngóng, trong mảnh đất này không ai có thể thoát khỏi tay ba huynh đệ của chúng ta, chỉ dựa vào ngươi sao?" Cả ba cùng giễu cợt đi về phía Trần Hạo.

Xem ra, lần này Trần Hạo phải trả giá.

Còn Trần Hạo thì nhìn đống lửa, ngón tay khẽ nhúc nhích, việc này đã đến nước này, anh sớm đã máu lạnh rồi, chẳng bằng ở đây, đem ba người này giải quyết triệt để, miễn cho về sau tránh phiền phức.

Xào xạc.

Và vào lúc này, bên cạnh, có một tiếng bước chân khác.

Lại thấy thêm bảy người, chậm rãi đi về phía bên này.

Lúc này, Trần Hạo cùng ba người bên kia đều là giật mình, nhìn theo phía đó.

Bảy người gồm sáu nam và một nữ.

Người đứng đầu trong số họ là một ông già đầu tóc rối bù, ông này chống gậy và có vẻ như mắt ông ta bị mù.

Chỉ là gió thổi qua lòng bàn chân, bọn họ đi lại rất thành thạo.

Bảy người tràn đầy sát khí.

Khi bảy người họ đến gần, ngay cả ngọn lửa trại trước mặt Trần Hạo cũng không tự chủ được bốc lên theo gió.

nhìn nghiêng sang một bên.

Có vẻ như không nên đánh giá thấp các người này.

Huh Huh.

Liền nhìn thấy ba thẻ bạc, được bắn trực tiếp vào một cái cây.

Ba thẻ bạc này, mỗi thẻ có bảy đầu lâu trên đó, trông rất đáng sợ.

Ba tên cướp choáng váng, rồi hoảng sợ.

"Cái gì? Thất Sát đại nhân!" Sau đó, ba người bọn họ trực tiếp dập đầu.

"Bảy vị đại nhân, tiểu nhân không biết bảy vị đại nhân đến đây,không biết đã mạo phạm gì.

Nên chúng tôi sẽ nhanh chóng cáo từ,và biến mất khỏi đây bảy dặm từ đây!i!" Sau khi ba người dập đầu.

Trước khi Thất Sát đáp lại, bọn chúng cay đắng liếc nhìn Trần Hạo một cái, rồi biến mất như ánh sáng.

Và Trần Hạo mặc kệ.

Sau khi nhìn bọn họ, anh cúi đầu tiếp tục ăn.



Mấy người lạnh lùng liếc nhìn Trần Hạo, trong mắt lóe lên một vẻ đầy sát ý, nhưng hiển nhiên, bọn họ muốn nhắm vào củng không phải là Trần Hạo.

Thay vào đó, bọn chúng lặng lẽ ngồi xuống, nhắm mắt và nghỉ ngơi, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

Quả nhiên.

Sau một lúc.

Một tiếng bước chân dồn dập chạy tới, đó là một người phụ nữ, chạy vội vàng.

Giống như bị đuổi giết vậy.

Sau khi nhìn thấy bảy người ở giao lộ, bước chân của người phụ nữ dừng lại.

Sau đó, ánh mắt người phụ ấy đầy tuyệt vọng.

Những người phía sau cô ta cũng trong tích tắc đuổi kịp.

Đứng đầu là một thanh niên mặc áo choàng.

"Hahaha, cô Chu Nặc, chạy đi, tiếp tục chạy đi, sao cô không chạy đi?" Người thanh niên áo choàng nhếch mép, nhìn cô ta, và chắp tay sau lưng cười.

"Mã Tử Cường, ngươi Mã gia, đã tập kích Chu gia của chúng ta, mối thù này, ta nhất định sẽ báo!" Chu nặc, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

"Tốt lắm, ta sẽ chờ ngươi báo thù, nhưng mà, chuyên này chúng ta có lẽ phải giải quyết trên giường? theo ta trở, cùng với ta đại chiến ba trăm hiệp.

quyết trận sinh tử, thế nào? Hahaha! " Ngôn ngữ hôi hám này khiến mọi người có mặt tại đây không khỏi bật cười.

"Quả thực làm càn!" Chu Nặc giơ tay định đánh trả, xem ra người phụ nữ này đã được Ngũ phẩm tu sĩ rồi, nhưng trước mặt Mã Tử Cường, cô ta vẫn còn quá yếu, chỉ cần một lòng bàn tay đã bị đánh bật xuống đất.

Xảy ra chuyện không hay, rơi xuống cách chỗ Trần Hạo ở không xa.

Cô khó nhọc đứng dậy và quan sát những người ở cả hai bên đang tiến về phía mình.

Đột nhiên, cô quay lại nhìn Trần Hạo như cầu cứu: "vị đại ca này, anh có thể cứu em một mạng được không!?" Chu Nặc nói.

Trần Hạo ngược lại là vừa ăn một mình, trầm mặc không nói.

"Thì ra ngươi cũng là tay sai của Mã gia!" Chu Nặc hoàn toàn tuyệt vọng.

"Ta không biết Mã gia là ai cả? Chỉ là ta tới đây có việc cần làm, vô duyên vô cớ,tại sao ta phải cứu ngươi?" Trần Hạo không hiểu ân oán giữa hai gia tộc, không cam lòng xen vào nước đục ngầu này.

Mà nghe Trần Hạo đối thoại thật là bình tĩnh phi thường.

"Cầu xin ngươi, bọn họ Mã gia giết nhà ta, ta thật vất vả mới trốn thoát, ta còn nhất định phải báo thù, chỉ cần ngươi hôm nay chịu cứu ta một mạng, từ đây vè sau, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, và ta sẽ hoàn toàn nghe theo ngươi! " Chu Nặc nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vẫn chưa được, trong đám người này có một hai vị cao thủ, ta không muốn ở bên cạnh ta gánh vát vướng bận này!" Trần Hạo lắc đầu.

"ngươi!" Chu Nặc gần như phát điên.

Vào thời khắc sinh tử của cô, người này, nếu nói anh là một kẻ độc ác, thì anh có chút giống một người khiêm tốn.

nói anh là người tốt, nhưng anh đòi hỏi mọi thứ, nhưng anh chỉ nghĩ đến lợi ích của mình.

Nhưng mấu chốt là, người này tuy còn trẻ, nhưng lại có sức chịu đựng phi thường và ra dáng một bậc thầy.


Tất cả hy vọng của cô là ở anh ấy.


"Chu Nặc tiểu thư, đừng giãy dụa nữa, đừng để chúng tôi làm cô bị thương, haha!" Mã Tử Cường cười toe toét đi tới.


"ngươi chờ một chút, Mã Tử Cường, ngươi thật sự là mù mắt.


chẳng lẽ Ngươi không thấy vị hôn phu của ta là đang ở đây sao?" Chu Nặc cắn môi, sau đó trực tiếp chỉ vào Trần Hạo kêu lên.

Advertisement
';
Advertisement