Kiêu nhi mang theo đóa diên vĩ, mang theo niềm mong mỏi, hi vọng nỗi tương tư sớm ngày tìm thấy hồi đáp.
Kiêu nhi quả thực là thiên tài cầm binh.
Trận đầu tiên nó đánh khiến người Liêu trở tay không kịp, nâng cao sĩ khí Đại Sở.
Khi Đại Sở suy yếu, biết trước sẽ bại, các chiến sĩ vẫn không tiếc mạng mình mở đường m.á.u cho hậu thế.
Nay quân Đại Sở tiến bước như chẻ tre, đánh đến mức người Liêu bỏ chạy tán loạn.
Nhưng khi bị dồn đến đường cùng, Hoàng đế nước Liêu nghĩ ra một chiêu thâm độc:
"Nếu không đình chiến thì lấy Công chúa tế cờ."
Họ treo Ngọc Ninh lên tường thành, tuyên bố nếu quân Đại Sở không rút, họ sẽ cắt dây.
Trong muôn ngàn quân mã, Kiêu nhi ngoái đầu lại, từ xa xa nhìn thấy Ngọc Ninh sau bao năm xa cách.
Khoảng cách quá xa, nó không thể nhìn rõ dung nhan nàng, chỉ biết nàng đang đau đớn tột cùng.
Hôm ấy, Kiêu nhi buộc phải lui quân. Đêm đó, ánh đèn trong quân trướng sáng cả đêm không tắt.
Khi quân báo tin truyền đến hoàng cung, Ôn Quân và ta ngồi đối diện cả đêm.
Người Liêu đã tìm ra điểm yếu chí mạng của chúng ta.
Ngày hôm sau, khi thấy Kiêu nhi không rút đủ một trăm dặm, người Liêu lại mang Ngọc Ninh lên tường thành để đe dọa.
Họ ép nàng phải lên tiếng, lệnh cho quân Đại Sở rút lui.
Đối mặt với hàng vạn binh sĩ phía dưới và Kiêu nhi, Ngọc Ninh bình thản mở lời:
"Ta là Công chúa Đại Sở, nhận ân dưỡng dục của bách tính, vì muôn dân mà hòa thân, sống c.h.ế.t sớm đã không màng."
"Hôm nay đứng ở đây, ta lệnh cho tất cả các binh sĩ Đại Sở, không chiến mà lui là sự sỉ nhục. Người Đại Sở tuyệt không đầu hàng, bổn Công chúa tuyệt không phản quốc!"
Lời vừa dứt, nàng phun ra một ngụm m.á.u tươi, môi tái nhợt, rõ ràng đã trúng độc.
Chiếc vòng tay hạt tương tư đỏ như m.á.u trên cổ tay nàng đã biến mất.
Hạt tương tư vốn có độc tính mạnh, nàng đã nghiền nát toàn bộ, hòa với nước để uống.
Ngọc Ninh định tự kết liễu để không trở thành công cụ cho quân địch uy h.i.ế.p quê hương mình.
Nhưng kẻ thù canh chừng quá nghiêm, nàng không có dao, không có kim, cũng không có độc dược.
Thứ duy nhất nàng có chính là chiếc vòng tay do người thương tặng.
Vòng tay hóa thành bột, chấm dứt sinh mạng nàng, cũng giải thoát nỗi đau của nàng.
Hộ Quốc Trưởng Công chúa qua đời vì trúng độc.
Người Liêu tức giận vì bị nàng lừa, c.h.é.m liên tiếp ba mươi hai nhát lên thân thể nàng.
Chúng hủy hoại dung nhan xinh đẹp và nghiền nát thân xác đã chịu đựng bao sóng gió của nàng.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Ngọc Ninh để lại một lời cho Nguyên Tướng quân:
"Kiêu nhi, chàng hãy đưa ta về nhà!"
Sau khi Ngọc Ninh qua đời, quân sĩ Đại Sở tràn đầy bi phẫn.
Kiêu nhi không còn chút do dự, một đường đánh giết, nhuộm đỏ chiến trường, đẩy lùi quân Liêu về tận hang ổ.
Lần đầu tiên sau hơn một trăm năm lập quốc, Đại Sở đại thắng trước nước Liêu.
Nhưng t.h.i t.h.ể của Ngọc Ninh không thể tìm thấy.
Nàng đã bị biến thành thịt nát, lẫn vào đống t.h.i t.h.ể của quân Liêu.
Kiêu nhi lục tìm từng nơi, từng góc, nhưng không tìm thấy thủ cấp của nàng.
Tù binh người Liêu khai rằng, Hoàng đế nước Liêu vì quá căm hận Ngọc Ninh nên đã ra lệnh xử lý thủ cấp của nàng một cách tàn nhẫn, sau đó ban cho quần thần để thị uy.
Hóa ra, Ngọc Ninh không chỉ tự mình uống bột của hạt tương tư, mà còn lén bỏ vào đồ ăn thức uống của Hoàng đế nước Liêu.
Hắn trúng độc nặng, thuốc men vô phương cứu chữa, chẳng bao lâu thì qua đời.
Đại Sở bèn dựng lên một vị bù nhìn làm tân hoàng nước Liêu, đoạt lấy t.h.i t.h.ể của Hoàng đế tiền nhiệm.
Kiêu nhi nói, những gì kẻ đó đã làm với Ngọc Ninh, nó sẽ trả lại gấp bội.
Tin tức truyền về kinh thành, khắp nơi ca ngợi Công chúa đại nghĩa, nhưng những người trong cung lại mỗi người một nỗi đau.
Ôn Quân bãi triều hai ngày, tự giam mình trong cung điện nơi hắn và Ngọc Ninh từng lớn lên.
Ta trở về ngôi nhà cũ, nhìn chiếc giường nhỏ mà Ngọc Ninh từng nằm, ngẩn người rơi lệ.
Chúng ta từng nghĩ rằng nàng sẽ vượt qua những khổ đau, từng nghĩ làm thế nào để khiến nàng vui vẻ hơn.
Nhưng cô gái nhỏ ấy đã lớn, đã có những quyết định của riêng mình.
Trước khi hòa thân, Ngọc Ninh từng nói với ta: "A tỷ, những ngày tháng vô lo vô nghĩ nhất trong đời muội chính là khi theo tỷ và Kiêu nhi bán mì."
Đó cũng là quãng thời gian bình dị và đẹp đẽ nhất của ta.
Khi Kiêu nhi trở về, nó mang theo những món đồ cũ của Ngọc Ninh.
Ngọc Ninh được chôn cất trong hoàng lăng, nhưng vì không tìm được thi hài, chỉ có thể lập một ngôi mộ áo quan.
Ngày hạ táng, trời lất phất mưa nhẹ, nhưng lưng Ôn Quân bỗng dưng còng hẳn xuống.