Lục Khiêm giương mắt, cười nhẹ: “Sáng mai còn có một buổi họp!” Bằng không ông cũng không nỡ rời xa Minh Châu và Thước Thước.
Hoắc Minh gật đầu, thân là đàn ông, anh vẫn có thể thông cảm với Lục Khiêm.
Anh lại nhìn Ôn Noãn, biểu cảm miễn cưỡng.
Anh biết, Ôn Noãn đối xử với Minh Châu rất tốt, yêu thương Thước Thước như con trai ruột thịt, vì thế đành dịu dàng nói: “Lên lầu thay bộ đồ dày hơn đi, chúng ta đi tiễn.”
Ánh mắt Ôn Noãn long lanh.
Cô yêu Hoắc Minh đậm sâu, dù anh tốt hay không cô vẫn sẽ thích.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ trở nên săn sóc như vậy.
Cô ừ nhẹ một tiếng, đi lên lầu.
Hoắc Minh vỗ nhẹ mông nhỏ của Hoắc Tây: “Lên lầu với mẹ đi, không được để mẹ khóc.”
Hoäc Tây nhanh như chớp chạy theo sau.
Cái đầu nhỏ với máu tóc xoăn màu trà lấp la lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.
Lục Khiêm rất thích, cũng rất hâm mộ.
Ông hâm mộ Hoắc Minh vẫn trẻ trung cường tráng ngay cả khi đã có bốn đứa con, vẫn có thể đem đến cho Ôn Noấn rất nhiều niềm hạnh phúc. Nhưng còn ông, bận rộn cả một đời đến cuối cùng mới thích một cô gái nhưng lại không thể cho cô nhiều thứ.
Hoắc Minh thu hồi ánh mắt, thấy vẻ mặt của Lục Khiêm.
Anh cười nhẹ: “Cậu đâu phải là người nhạy cảm như vậy!”
Lục Khiêm cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Ôn Noãn khoác áo vào rồi đi xuống lầu, lúc đi tới cầu thang, Hoắc Minh liền bước tới đỡ lấy cô.
Xuống dưới nhà, anh lại đeo khăn quàng cổ cho cô.
Tuần trước anh mới mua cho cô một chiếc khăn mẫu mới ra của LV, màu sắc nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, anh cảm thấy rất hợp với Ôn Noấn.
Ôn Noãn duỗi tay đè lại. “Được rồi, kéo nữa thì chặt quá.”
Hoắc Minh mỉm cười với Lục Khiêm: “Khó hầu hạ lắm!”
Để tiễn Minh Châu và Thước Thước, người được chiều chuộng nhất nhà là Hoắc Tây cũng bị đưa đi, đêm khuya, mấy chiếc xe RV sang trọng chạy băng băng trên đường, Hoäc Minh sợ vợ mệt, để cô dựa đầu lên vai mình.
Tiểu Hoắc Tây ngồi ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập trông mong.
Có mẹ ở đây, Hoắc Tây sẽ không còn là em bé được chiều chuộng nhất nữa.
Ôn Noãn dựa vào đầu vai Hoắc Minh, cô nhẹ giọng mở miệng: “Minh, rõ ràng Minh Châu còn lớn hơn em cả một tuổi, sao em lại có cảm giác như em gả con gái đi vậy!”
Hoäc Minh vuốt nhẹ mặt cô: “Đừng ngại! Em mới bao nhiêu tuổi chứ!”
Ôn Noấn bỗng dưng đỏ mặt.
Lúc vợ chồng bọn họ làm việc, thỉnh thoảng Hoắc Minh nổi hứng sẽ nằm ghé bên cổ cô, gọi cô là bé cưng.
Ôn Noãn cảm thấy rất thẹn thùng.
Dường như Hoắc Minh cũng nghĩ tới chỗ đó, cặp môi đẹp mím nhẹ, cuối cùng vẫn phải kiêng dè vì có trẻ con trên xe
Nửa giờ sau, xe dừng lại. Đã muộn nhưng đèn đuốc trong nhà họ Hoắc vẫn sáng trưng.
Minh Châu dắt Thước Thước đứng ở chỗ ra vào trước cửa, ánh đèn vàng ấm phía trên chiếu xuống người tạo cảm giác dịu dàng.
Lúc Lục Khiêm xuống xe, ông bỗng khựng lại. Ông nhìn chăm chú vào cô gái ông yêu. Minh Châu cũng vậy.
Vào giờ khắc này, những khó khăn đau khổ cô ấy đã từng trải qua dường như đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm hy vọng vào tương lai.
Có người khác ở đây, Lục Khiêm lại là người có địa vị, tất nhiên cần phải kiềm
chế. Thư ký Liễu nhận thấy không khí như cô đọng lại.
Anh ta lập tức tiến lên cho Tiểu Thước Thước một bao lì xì để phá tan bầu không khí ấy.
Phong bì dày cộm. Minh Châu nhẹ giọng nói: “Mau cảm ơn bác đi con.” Tiểu Thước Thước mềm mụp mà nói: “Cảm ơn bác Liễu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!