Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Giọng điệu của cô có ý làm nũng.

Lục Khiêm vừa ký tên vừa bất đắc dĩ mà nói: “Xem hết mấy cái này là xong rồi!"

Minh Châu vòng đến sau lưng ông.

Ông cho rằng Minh Châu đang định quấy rối ông nhưng cô lại nhẹ nhàng mát xa cổ cho ông, còn nhẹ nhàng hỏi: “Anh có mệt không, nếu anh mệt thì chúng ta không đi dạo phố nữa, về nhà ăn cơm.”

Lòng Lục Khiêm nhữn ra.

Ông nhìn cô.

Rõ ràng đến tận bây giờ, ông cũng không thể cho cô cái gì, còn khiến cô phải nhận biết bao là đau khổ.

Nhưng cô vẫn đối xử với ông tốt đến thế.

Ông quay ra sau giữ chặt lấy tay cô, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Em đau lòng sao?”

Minh Châu ừ một tiếng.

Cô ghé thân mình mềm mại lại sát gần bên ông, khuôn mặt dán vào bên gáy, ngửi mùi hương thanh mát thoải mái dễ chịu ấy, giọng nói cô mềm mại dịu hiền: “Em muốn anh được thoải mái một chút.”

Lục Khiêm sờ tay cô: “Minh Châu, anh không mệt.”

Lúc trước có lẽ mệt nhưng bây giờ có cô ở bên người, thật sự không còn mệt nữa.

Cửa bị mở ra, thư ký Liễu bưng một tách trà nhân sâm vào trong, thấy khung cảnh ấm áp thế này lại không biết nên vào hay nên ra, dứt khoát nở nụ cười, đóng cửa lại rồi trêu chọc: “Nhất định là cô Minh Châu đang đau lòng thay ngài. Tôi thấy ly trà này để cho ngài uống bồi bổ thân thể là thích hợp nhất rồi.”

Lục Khiêm nhấp môi cười.

Ông chỉ sang một bên, nói: “Đặt đó đi! Cậu cứ tan tầm trước!"

Thư ký Liễu tất nhiên nghe theo.

Cửa khép lại, Minh Châu vẫn chưa thể rời khỏi lưng của người đàn ông, bởi vì ông cứ túm lấy tay cô mãi. Cô đấm nhẹ vào vai ông một cái: “Thả em ra, để người khác nhìn thấy không tốt!”

Lục Khiêm lại kéo cô ngồi lên trên đùi, đưa ly trà nhân sâm cho cô.

“Bổ âm!”

Minh Châu không chịu uống, cô cũng chưa tới tuổi.

Lục Khiêm xoa môi cô, dịu dàng mà nói: “Môi đã tróc cả ra rồi! Trong cơ thể không đủ nước, ngoan, uống một chút!”

Cô gái trẻ tuổi tựa như trái đào mật tươi ngon mọng nước.

Đàn ông “yêu” nhiều đôi khi cũng sẽ mất nước. Đây là vì tốt cho cô!

Tuy rằng Minh Châu cái biết cái không nhưng cô vẫn biết đây không phải lời hay.

Cô vẫn không chịu uống, lại ăn vạ trên đùi ông, Lục Khiêm cũng chiều chuộng cô.

Cứ thế hoàn thành xong công việc, ông dùng một tay ôm cô, một tay bưng trà nhân sâm đút cho cô. Đàn ông có rất nhiều cách để đối phó với một người phụ nữ, Minh Châu sao mà chịu nổi, ngoan ngoãn uống hết nửa ly sau đó lại làm nũng bắt ông uống.

Lục Khiêm cũng không phụ lòng thư ký Liễu.

Một ngụm là hết.

Ông cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế: “Đi thôi! Dắt em đi ăn cơm, đi dạo phố.”

“Còn có xem phim nữal” Minh Châu nhân cơ hội ôm lấy cánh tay ông.

Lục Khiêm rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, vẫn nũng nịu y như trước đây, chỉ khác một chỗ.

Về sau, cô sẽ lấy thân phận người vợ ở bên cạnh làm bạn với ông.

Lục Khiêm là phái hành động, rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt. Cũng bởi vì thế, những lúc tự nhiên động lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement