Minh Châu trả tiền xong, lập tức đi ra ngoài trước.
Lục Khiêm thu dọn phần còn lại, cầm đồ rồi đi theo ra ngoài.
Cô đã đứng ở trước cửa thang máy, Lục Khiêm chọc cô vài câu mà cô vẫn không chịu nói chuyện, vào trong xe rồi vẫn tiếp tục không nói gì, ông biết cô rất
để ý đành nói: “Anh đã điều cô ta tới thành phố T”
Minh Châu im lặng một lát, hỏi lại: “Mấy năm nay vì sao cô ta vẫn có thể ở lại bên cạnh chú?”
Lời này hỏi kẹt Lục Khiêm. Đúng vậy, vì sao Lam Tử Mi vẫn có thể ở lại nơi này làm việc vậy?
Một phần là vì khi đó ông cảm thấy ông và Minh Châu khó có thể dài lâu, một phần khác chính là nể tình cũ, không đành lòng khiến Lam Tử Mi cùng đường.
Ông không yêu cô ta, chỉ cho cô ta một con đường sống thôi!
Cho đến bây giờ nó lại lại thành lý do khiến ông và Minh Châu mâu thuẫn.
Lục Khiêm không mạnh miệng.
Ông sờ nhẹ mái tóc của cô, xin lỗi cô: “Là anh không tốt.”
Minh Châu có chút nghẹn ngào.
Cô biết ngay lúc đó ông lựa chọn như vậy là không sai, lúc ấy bọn họ chia tay, vốn dĩ đã cho rằng đời này sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ông cũng không cần tiếp tục để ý tới cảm nhận của cô cho nên giữ một người làm việc bên cạnh cũng không có gì là không ổn.
Thế nhưng bọn họ đã làm lành.
Sự tồn tại của Lam Tử Mi lại trở nên đột ngột.
Cô không thể không tức giận.
Thế nhưng cô lại là kẻ không có khí phách, quay mặt sang một bên, con mắt đỏ hồng. Cô nói: “Đêm nay em không muốn để ý tới chú đâu!”
Lục Khiêm đương nhiên sẽ không để mặc cô tức giận đến ngày. Nếu như vậy quả thật ông cũng quá thất trách.
Ông chậm rãi thắt đai an toàn, dịu dàng hỏi cô: “Sáng mai sẽ chịu để ý tới anh à?”
Cô hừ nhẹ một tiếng. Lục Khiêm lại sờ đầu cô, không nói gì thêm, lái xe về nhà họ Lục. Nhà họ Lục đã giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng ngập tràn mọi nơi.
Là thành quả của bà cụ.
Lúc này bà cụ vẫn chưa ngủ, dắt cháu nội đi dán câu đối xuân.
Minh Châu xuống xe, cô vốn định đi thằng về phòng riêng nhưng dù cô có tùy hứng tới mức nào cũng không thể lướt qua bà cụ để rời đi, vì thế đi tới, yên lặng giúp đỡ bà cụ dán câu đối xuân.
Bà cụ tinh mắt.
Bà thấy cô gái nhỏ đỏ cả mắt, còn có dáng vẻ con trai xách túi một cách xấu hổ là biết hai người vừa cãi nhau.
Bà cụ giả vờ không biết.
Bà đeo kính viễn thị lên, cười tửm tỉm rồi nói: “Để bà xem quần áo đón Tết của Thước Thước nhà chúng ta nào! Minh Châu, xách vào phòng, chúng ta cùng xem.”
Lục Khiêm nghe là biết bà cụ muốn để Minh Châu qua đêm ở bên kia.
Ông chỉ lặng lẽ cười cười: “Ngày mai rồi thử! Minh Châu không thoải mái trong người, con đưa cô ấy về phòng trước.”
Bà cụ Lục rất bất ngờ: Đây là đang tới tháng hả? Lục Khiêm mơ hồ đáp dạ.
Minh Châu xấu hổ đỏ cả mặt, căn bản cô không hề đến tháng được không, mấy lời mê sảng này mà ông cũng dám nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!