Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cô dựa vào trong bờ ngực thấm đẫm mồ hôi của ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê ngực ông, hơn nửa ngày mới làm như vô tình hỏi: “Anh... Không muốn có thêm một đứa con sao?”

Lục Khiêm ôm cô, quay đầu nhìn thùng rác.

Ông hôn cô rồi nói: “Quá sớm! Sau khi kết hôn cứ vui chơi một thời gian đã, chờ em đã quen với cuộc sống sau khi kết hôn chúng ta lại sinh.”

Dù sao ông cũng đã chuẩn bị để Thước Thước sống ở thành phố B một thời gian.

Lúc ấy hẳn là ông sẽ rất bận.

Nếu sinh thêm một đứa, Minh Châu không thể gánh được.

Ông nói như vậy, Minh Châu cũng không nói gì thêm!

Lắng lặng nằm bò trong lòng ngực ông một hồi, Minh Châu đã muốn ngủ rồi. Lục Khiêm lại vỗ cô một cái, nói rằng ông muốn ôm cô đi vào phòng tắm để tắm rửa, cô muốn chơi xấu cũng không được, điểm mấu chốt của Lục Khiêm chính là làm xong thì phải tắm rửa.

Minh Châu bị dày vò mệt muốn chết.

Lúc ngủ cô còn nghĩ: Về sau để ông dạy con, chắc chắn sẽ dạy tốt hơn cô.

Lúc cô tỉnh lại đã là đêm 30. Lục Khiêm có việc, tài xế đã tới đón từ sáng sớm.

Minh Châu ngủ đến mười giờ mới thức dậy. Cô rửa mặt xong, đang định đi ra ngoài, di động bỗng vang lên.

Là điện thoại của Ôn Noãn. Giọng nói của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng: “Đã quen ở chỗ cậu chưa?” Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Cũng tạm!”

Ôn Noãn nói cho cô biết mồng hai Tết mình sẽ đến thành phố C chúc Tết, mấy đứa bé cũng đi theo.

Minh Châu rất vui.

Cô ấy vừa vui mừng là cái miệng sẽ lảm nhảm: “Cái đó... Ôn Noãn, em sẽ cho chị bao lì xì! Tiền mừng tuổi!”

Ôn Noãn ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó cô nhẹ giọng nói: “Sau này phải nói anh trai em trị tội em.” Minh Châu cụp đuôi!

Bên thành phố B, Ôn Noấn cúp điện thoại, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha: “Minh Châu nói muốn phát bao lì xì cho em! Muốn em gọi con bé là mợ.”

Hoắc Minh lập tức gửi tin nhắn cho em gái. [Có cần anh gọi em là mợ luôn không?] Minh Châu ở phía bên kia càng cụp chặt đuôi.

Hoắc Minh cất di động, mỉm cười với vợ mình: “Con bé làm gì có lá gan đấy! Lại đây, để anh nhìn xem đứa nhóc này có giày vò em không nào!”

Ôn Noãn đang dọn đồ.

Mới sáng sớm mà bà Hoắc đã đưa tới rất nhiều quần áo em bé, mềm mềm mịn mịn.

Ôn Noãn nhìn là thích.

Cô đang bận rộn nên không thể chú ý tới chồng mình, thuận miệng nói: “Ngoại trừ anh ra thì còn ai có thể giày vò được em nữa?”

Hoắc Minh giương mắt nhìn cô.

Ôn Noãn ăn mặc một chiếc váy lông dê thoải mái, có vẻ rất mềm mại, anh duỗi tay kéo cô tới ôm vào trong ngực.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực, em hà tất phải vác bụng qua đó, chờ bọn họ kết hôn hoặc là sinh con rồi tới cũng không muộn.”

Nói ra nói vào, tóm lại là vì Hoắc Minh thương cô.

Sao mà Ôn Noãn không hiểu được.

Cô cúi đầu vuốt nhẹ cái bụng nhỏ đang phồng lên, cười: “Đã nói rồi, con bé không hề giày vò em! Chẳng qua chỉ ngồi một chuyến máy bay thôi, nhìn anh lo lắng thành dáng vẻ gì kìa! Hơn nữa trên máy bay cũng có bác sĩ và y tá, sẽ không có vấn đề.”

Hoắc Minh không nói gì nữa.

Anh vuốt ve mái tóc dài màu trà của cô: “Nghỉ một lát đi! Có mấy thứ đồ nhỏ mà em đã xếp nửa ngày rồi.”

Ánh mắt Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.

Cô thích đùa nghịch mấy đồ nhỏ bé này, cô không có kinh nghiệm chăm sóc con gái cho nên cảm thấy rất mới lạ.

Hoắc Minh hôn cô một cái: “Em nhất định sẽ là người mẹ tốt!” Ôn Noãn cười.

Đúng lúc này, người giúp việc dưới lầu đưa một tấm thiệp mời tới. Ôn Noãn nhìn.

Hóa ra là ông Cố bên thành phố H, nói rằng dịp Tết muốn đưa Cố Vân Phàm tới thành phố B chúc tết.

Ôn Noấn nhìn chăm chú vào câu từ trong tấm thiệp mời.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement