Lục Khiêm thấy Lam Tử Mi.
Ông rất ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy không được vui cho lắm.
Ông nghĩ, ông cũng đã nói chuyện rõ ràng với cô ta, Lam Tử Mi cũng không phải là người vụng về nhưng cô ta lại có thể chạy tới đây để chúc Tết, đó chính là cố ý muốn khiến Minh Châu cảm thấy ngột ngạt.
Một người có địa vị và thân phận Lục Khiêm tất nhiên không thể đuổi người ta đi.
Ông cởi áo khoác, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám và chiếc quần tây vải len sãm màu.
Nhã nhặn, anh tuấn. Người giúp việc đưa một chiếc khăn lông ấm tới, Lục Khiêm cầm lấy xoa tay.
Ông mỉm cười nói với thư ký Liễu nói: “Truyền Chí, thôi thì cậu đừng về nữa, gọi cả vợ cậu tới đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Thư ký Liễu phối hợp vô cùng ăn ý với ông.
Anh ta nhận lấy chiếc khăn lông cấp trên vừa mới dùng, cười nói: “Tết nhất thế này, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho ông Lục đâu, tôi sẽ nhanh chóng đi từ nơi nào thì chạy về chỗ đó, vợ con cũng đang ở nhà đợi tôi về ăn Tất Niên nữa!”
Lục Khiêm cũng chỉ cười nhẹ.
Ông nghiêng đầu vào trong, cất cao giọng, dùng ngữ điệu vô cùng tự nhiên gọi người: “Minh Châu, một lát nữa thư ký Liễu sẽ về nhà ăn Tết, em không ra tiễn sao, bình thường cứ gọi chú Liễu, chú Liễu rất thân thiết cơ mà”
Minh Châu ngồi ở trong phòng, hàm răng nhỏ nghiến chặt.
Ông cố ý phải không!
Rõ ràng biết cô khó chịu với Lam Tử Mi, còn bắt cô ra tiễn khách.
Nhưng người đàn ông đã lên tiếng, thứ nhất cô không thể không cho ông mặt mũi, thứ hai cô cũng không muốn bản thân có vẻ lép vế như vậy.
Minh Châu chạy ra, trong tay còn cầm theo thuốc mỡ. Ngoài miệng bôi một lớp thuốc dày. Ở trước mặt khách khửa thật sự không được nghiêm túc cho lắm.
Lam Tử Mi chỉ lẳng lặng mà nhìn, trong lòng lòng cô ta dâng lên cảm xúc khác lạ.
Cô ta hiểu rõ Lục Khiêm, ông là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Hoắc Minh Châu khiến ông mất mặt như thế, cô ta cảm thấy Lục Khiêm sẽ không chịu nổi, ít nhất sẽ cảm thấy không còn mặt mũi.
Quả nhiên, Lục Khiêm nhíu mày.
Ông kéo cô gái nhỏ đang nhăn mặt như diễn viên tuồng tới bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Minh Châu dựa sát vào ông.
Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ dấu răng nhỏ do cô cắn vào tối hôm qua trên cổ ông, không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ăn thịt viên bị bỏng.”
Gô lại tìm lý do biện minh cho bản thân: “Bà cụ làm thịt viên ngon quá mài”
Lục Khiêm lại cầm lấy thuốc mỹ, tự bôi cho cô, còn không quên dạy dỗ cô: “Tham ăn còn thích tìm lý do! Thuốc cũng bôi không xong, y như con nít.”
Tuy là răn dạy nhưng hành động và ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Minh Châu chẳng thấy sợ chút nào.
Giờ khắc này thậm chí cô còn quên mất có người khác đang ở đây, đặt tay vào trong túi quần ông, làm nũng
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô: “Sờ lung tung cái gì thế! Chẳng ra sao cải”
Minh Châu phì cười.
Lam Tử Mi im lặng nhìn tựa như rơi vào trong động băng.
'Thế mà Lục Khiêm lại chiều chuộng cô ta như vậy.
Rõ ràng ngoại trừ xinh đẹp, toàn thân Hoắc Minh Châu từ trên xuống dưới không có một điểm nào phù hợp để làm bà chủ nhà họ Lục. Lục Khiêm không những là ngài Lục, ông còn còn là trụ cột của người nhà họ Lục.
Hoặc Minh Châu làm sao xứng?
Lúc này, thư ký Liễu lấy một cái bao lì xì ra khỏi túi công việc.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!