Cứ như có tảng đá đè lên ngực Lục Khiêm vậy.
Ông từ từ đi đến, nhẹ giọng gọi Minh Châu.
Cơ thể Minh Châu cứng lại.
Có tiếng bước chân phía sau, cô biết là ông đã đến.
Nhưng cô không hề muốn nhìn thấy ông một chút nào, cô biết ông đến để dỗ dành cô, giải thích với cô, nhưng... Còn gì đáng để giải thích nữa!
Cô không lên tiếng. Nhưng cô cũng không khóc lóc om sòm ở bên ngoài. Một Minh Châu yên tĩnh như vậy làm trái tim Lục Khiêm rất bất an.
Ông ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng sờ đầu con trai, nói với giọng khàn dịu dàng: “Sao em đến mà không nói trước vậy?”
Minh Châu không trả lời.
Hai người gặp phải tình trạng bế tắc đến đáng sợ.
Lục Khiêm nhìn cô nói chậm: “Đứa bé kia không phải của anh!”
Nghe thấy lời này, Minh Châu rất đau đớn.
Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người họ yếu ớt đến mức ông phải giải thích cả chuyện này sao? Ông không nên giải thích vì sao ông lại đứng cùng với Lam Tử Mi sao?
Năm đó người phụ nữ kia đã làm hại cô như vậy.
Khi cô chia tay với Lục Khiêm, ông giữ cô ta bên cạnh làm việc thì cô không nói được gì.
Nhưng đến bây giờ người nên đi vẫn ở lại đây. Cô ấy ở tận thành phố B, mà ông và Lam Tử Mi lại ở cạnh nhau như vợ chồng.
Nếu như là Hoắc Minh Châu của quá khứ có lẽ sẽ không thèm quan tâm mà rời đi.
Nhưng bây giờ cô đã có Thước Thước rồi, bọn họ còn có hôn ước, nhưng điều này làm cô phải nể nang.
Đúng vậy. Cay đắng làm sao.
Dù sao Lục Khiêm cũng hiểu cô, ông biết cô đang giận vì chuyện gì, sau khi cân nhắc một lúc ông vẫn nói thẳng với cô: “Đứa bé kia là con của Lục Quân! Chắc em vẫn còn nhớ Lục Quân! Minh Châu, đứa bé kia đã học tiểu học rồi, nhà của con bé ở thành phố C.”
Ông không thể, không thể làm con của Lục Quân phải xa rời quê hương.
Vì tình cảm của Lục Khiêm.
Ông đã giải thích rõ ràng, nhưng Minh Châu lại chỉ thấy lưng mình tê tái.
Con gái của Lục Quân.
Nghĩ đến lí do Lục Quân chết, Minh Châu tròn mắt cười nhạt: “Anh bắt đầu muốn chuộc tội sao? Đồng nghiệp của anh chết rất đáng tiếc, vậy còn em thì sao?”
Thanh xuân mà cô từng nỗ lực năm ấy, cô cũng phải chịu khổ.
Điều đó không có ý nghĩa gì sao?
Nếu trong lòng ông có cô, dù ông không đuổi Lam Tử Mi đi thì ông cũng sẽ không có chút quan hệ nào với cô ta.
Rất nhiều chuyện có thể để những người bên cạnh làm giúp.
Nhưng ông không làm vậy, ông ôn con của Lục Quân và Lam Tử Mi.
Mà con trai ruột của ông lại trơ mắt nhìn bố mình ôm con của người khác.
Tình yêu là ích kỷ, Minh Châu tự nhận thấy cô không vĩ đại như vậy.
Dưới ánh đèn trắng xóa, cô nâng mí mắt mệt mỏi lên, nhẹ nhàng nói: “Dù anh muốn đền bù tổn thất hay chuộc tội, em không cản anh, nhưng Lục Khiêm, anh phải nhớ kỹ, em không có nghĩa vụ gì hết.”
Tuổi trẻ của người phụ nữ có hạn.
Minh Châu đã lấy được rất nhiều kinh nghiệm từ chỗ anh trai mình và Ôn Noãn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!