Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Khiêm bận rộn cả ngày.

Hai đêm không ngủ, dù có làm bằng sắt cũng không thể chịu được, nhưng ông vẫn trực tiếp đi đến bệnh viện.

Trên xe, Lam Tử Mi lại gọi mấy cuộc điện thoại nữa.

Ông nghe và bảo cô ta đi mà nói với bác sĩ.

Ông cúp điện thoại với tâm trạng tồi tệ, trong lòng ông hiểu rõ ông đã xử lý không tốt chuyện con gái của Lục Quân, chắc chắn ông đã làm Minh Châu bị tổn thương rồi, ông cũng không thể bắt cô hiểu cho ông.

Minh Châu nói đúng, vì sao cô phải hiểu cho ông, sao cô phải chờ ông chứ?

Lục Khiêm lại nghĩ đến Thước Thước, ông rất áy náy.

Ông để tài xế dừng xe, ông tự xuống xe mua cho Thước Thước mấy món đồ chơi nghe nói rất nổi tiếng dạo gần đây.

Khi ông đến bệnh viện.

Thước Thước đã tỉnh lại rồi.

Bác sĩ nói những thứ mà nhóc con có thể ăn, lúc này cậu bé dựa dẫm bên người bà nội, ăn cháo do bà nội tự tay nấu, món cháo thơm ngào ngạt rất kích thích vị giác.

Minh Châu ngồi trên ghế sofa cầm máy tính làm việc.

Lục Khiêm điều chỉnh lại tâm trạng, lúc đi vào, ông cười khẽ: “Con tỉnh rồi sao? Con thấy thế nào?”

Lúc Thước Thước nhìn thấy ông thì rất vui.

Trẻ nhỏ luôn dễ tha thứ.

Lục Khiêm để đồ chơi trên đầu giường, cậu nhóc yêu thích không rời tay ngắm nghía liên tục, Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Con có còn đau không?”

“Còn hơi hơi ạ!” Thước Thước mềm mại nói.

Lục Khiêm rất thương con trai.

Ông ngồi chơi với Thước Thước một lúc rồi lại nhìn Minh Châu.

Cô vẫn đang làm việc, cứ như không hề nhận ra ông đã đến vậy, điều đó làm Lục Khiêm không hiểu rõ được, nhưng người đến người đi, có những chuyện riêng tư cũng không dễ nói.

Mãi đến mười giờ tối mới có thể xem là yên tĩnh.

Thước Thước đã ngủ rồi.

Minh Châu còn chưa trở về, cô đi tắm rửa rồi chăm sóc bên giường bệnh.

Lục Khiêm nhỏ giọng hỏi cô: “Em thật sự không để ý đến anh nữa sao?”

Vẻ mặt Minh Châu thay đổi.

Gô buông bàn tay nhỏ của con trai ra rồi đi đến cạnh cửa sổ, nói nhẹ: “Ba ngày nữa, khi sức khỏe của Thước Thước đã ổn hơn, em sẽ dẫn thằng bé về thành phố B.”

Lục Khiêm thấy rất căng thẳng.

Ông từ từ đi tới, từ phía sau nắm chặt đôi vai mềm yếu của cô.

“Em có ý gì?”

Minh Châu cười nhạt một tiếng, cô nói: “Lục Khiêm, có thể em đã mơ quá đẹp rồi! Đến bây giờ em mới biết, em và Thước Thước chỉ là vật râu ria trong cuộc đời của anh thôi, để so với sự nghiệp của anh thì không hề có ý nghĩa.”

Lục Khiêm khàn giọng nói: “Hai người không phải!”

Ông yêu cô, cũng rất yêu Lục Thước.

Đó là đứa con mà Minh Châu sinh cho ông.

Minh Châu vẫn cười nhạt, trời đêm lạnh lẽo, trên cửa sổ đã tụ hơi nước rồi.

Cô duỗi ngón tay dài nhẹ nhàng vẽ lên, không biết qua bao lâu, cô mới nói: “Có lẽ, em chỉ hợp chờ đợi anh ở thành phố B thôi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement