Lúc này Hoắc Minh gấp báo lại, có chút lười nhác nói: "Cậu, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Lục Khiêm không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh.
Nhưng Hoắc Minh lại rất hứng thú.
Anh kiêu ngạo uống một ngụm cà phê đen, cố ý xem thường: "Cậu bôn ba mệt mỏi, nhớ chăm sóc lại nhan sắc một chút! Quên nói với cậu, thật ra Minh Châu yêu cái đẹp, nếu người già như cậu không chăm chút bề ngoài cho đẹp thì e là kết hôn không thành đâu!"
Lục Khiêm hận cái miệng này của anh!
Hoäc Minh tiếp tục uống cà phê, khoé môi cong lên.
Lúc này, Ôn Noãn đi xuống.
Cô mang thai cơ thể nặng nề, mỗi ngày thức dậy tương đối trễ, con cái trong nhà cơ bản đều là Hoắc Minh chăm sóc.
Thấy cô đi xuống.
Hoắc Minh lập tức đứng dậy đỡ cô, không còn dáng vẻ như ban nãy.
Lục Khiêm nhìn thấy ngưỡng mộ.
Ôn Noãn ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi tiếng cậu.
Lục Khiêm rất thương cô, nhẹ nhàng nói: "Làm phiền con với Minh rồi!"
Ôn Noãn cười mỉm.
Cô nói: "Nghe nói cậu phải thưa kiện, ý của Minh là vụ kiện này để anh ấy lo." Lục Khiêm có chút bất ngờ.
Hoắc Minh tiện tay lật tờ báo, giọng nói nhàn nhạt: "Cháu là vì Minh Châu!" n tình này, Lục Khiêm vẫn phải nợ.
Dùng bữa sáng xong, ông cùng Hoắc Minh vào phòng sách, thảo luận về vụ án.
Trong phòng sách chỉ có hai người đàn ông, đương nhiên không thể thiếu việc nhả khói.
Nói về vụ án xong, ngón tay dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng phủi nhẹ tàn thuốc, đôi mắt của anh hơi híp lại hỏi: "Minh Châu còn giận dỗi với cậu sao? Cậu, chuyện
này cháu có thể hiểu con bé nhưng cháu cũng có thể hiểu cho cậu!"
Lục Khiêm không phải muốn dây dưa với Lam Tử Mị, ông là không buông được con của Lục Quân.
Chuyện của đàn ông với đàn ông cơ bản giống nhau.
Nhưng anh chuyển chủ đề, lại nói: "Nhưng cháu chỉ có một đứa em gái, vì vậy cháu cũng chỉ cho cậu cơ hội một lần! Có thể giúp cháu đã giúp rồi, còn về sau này của hai người thì phải tự xem hai người rồi!"
Kết quả tệ nhất chính là: Anh nuôi Minh Châu cả đời.
Lục Khiêm cũng híp mắt nhìn Hoắc Minh.
Ông còn nhớ thằng nhóc này biết chuyện của ông với Minh Châu là người đầu tiên xông đến thành phố © đánh nhau một trận với ông.
Năm tháng đã cho Hoắc Minh trưởng thành, nho nhã.
Nhưng độ tuổi của Lục Khiêm lại không qua nổi sự thử thách của năm tháng. Hoắc Minh không nói nhiều, chuyện này không vui lắm nên anh sợ lên cơn. Trở về Ôn Noãn lại không vui.
Lục Khiêm ở cùng với Thước Thước ở buổi sáng, khi sắp buổi trưa ông đến hiện trường chụp hình của Minh Châu.
Minh Châu nhìn thấy ông. Trong lúc rảnh rỗi khi chụp hình, cô đi đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!