Lục Khiêm khẽ đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Muộn như vậy rồi con xem kịch bản sao?”
Minh Châu ngước mắt nhìn ông.
Ánh mắt cô vui mừng nhưng vẫn cẩn thận dè dặt, không để ông phát hiện. Lục Khiêm tựa vào cửa.
Ông nhẹ nhàng cởi nút áo, giọng điệu oán trách: “Mệt chết mất!”
Ông rất biết cách nắm bắt phụ nữ.
Tỏ ra yếu đuối đúng lúc, có thể khiến người phụ nữ thương cảm, ít nhất Minh Châu cũng có chút đau lòng.
Chỉ là cô không chịu đi qua.
Lục Khiêm cười nhạt, ngồi bên cạnh cô, khế xoa đầu cô.
“Hôm nay dạo phố thế nào?”
Minh Châu nói với ông về tình hình của Ôn Noãn, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Đợi sau khi Hoắc Kiều sinh ra, anh trai với Ôn Noãn đã có hai cô nhóc rồi.”
Bọn họ thì chằng có bé gái nào.
Lục Khiêm vẫn cười, ông tựa vào sô pha, thân thể thực sự quá mệt không muốn làm lắm.
Nhưng ông vẫn ôm cô vào lòng.
Giữ một tay cô, kéo vào bên trong áo sơ mi đã nới rộng của ông, để cô chạm vào làn da ấm áp của mình.
Minh Châu rút tay về.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
Lục Khiêm nho nhã khế cười: “Nhà chúng ta không phải có một cô bé rồi sao!” Nói rồi ông khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô.
Minh Châu hiểu ngay.
Cô có chút ngượng ngùng, dù sao cũng không còn trẻ nữa.
“Xấu hổ sao?” Lục Khiêm nghỉ ngơi một lát đã khỏe lại, cũng muốn làm gì đó. Minh Châu đẩy vai ông: “Có chuyện nghiêm túc cần nói với anh đấy!”
Lục Khiêm thả lỏng tay cô.
Ông đứng dậy, chậm rãi cởi thắt lưng, bộ dạng như định đi tắm: “Chuyện gì?” Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Ông cởi quần áo mà không hề e ngại cô, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Cô thực sự bội phục da mặt dày của ông.
Lục Khiêm cởi cũng gần hết, nhìn cô: “Thấy sắc bất tỉnh rồi sao? Không phải có chuyện nghiêm túc sao?”
Minh Châu ngồi dựa lại, giả vờ như xem kịch bản.
Qua một lúc, cô như bị chọc giận mà nói: “Em chỉ là, chỉ là cảm thấy nên đưa bà cụ đến thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!