Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Điếu thuốc lá trong tay Lục Khiêm bị bẻ thành hai đoạn. Những lời vãn hồi đó, ông không nói ra được chữ nào. Rõ ràng ông có lỗi với cô.

Lục Khiêm cứ thế nhìn cô...

Ông không nói được, mà không nói cũng không được, tóm lại là không muốn chia tay.

Minh Châu cười nhạt, nói bằng giọng nhẹ nhàng không dính oán hận: “Lục Khiêm, hai chúng ta không thể nào nói là ai đúng ai sai được, thậm chí chúng ta đã cho nhau những thứ quan trọng! Thế nhưng... Có lẽ chúng ta không hợp nhau!”

Rõ ràng cô nói ra mà không khóc, nhưng cô vẫn nghẹn ngào.

Lục Khiêm giơ tay lên, muốn sờ mặt cô, nhưng Minh Châu đã tránh đi.

Cô kiềm chế tâm trạng, nói: “Ông Lục, như thế không thích hợp đâu!”

Tay Lục khiêm dừng giữa không trung.

Ông không chịu nổi, hồi lâu mới bỏ xuống được. Ông hỏi cô: “Thước Thước đã ngủ rồi sao? Em muốn để thằng bé làm con của gia đình đơn thân sao?”

Ông không nhắc tới Thước Thước còn được, ông vừa nhắc tới, hai mắt Minh Châu đã đỏ lên. Cô hỏi ngược lại: “Thước Thước đã sắp năm tuổi rồi, anh làm cha nó được mấy ngày chứ? Lục Khiêm, từ khi con của Lam Tử Mi xuất hiện, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bảo anh không cần để ý thì đừng để ý, nhưng anh lại cứ quản! Lục Khiêm, em nghĩ trong lòng mỗi người đều có một cán cân, bên nào nặng, bên nào nhẹ, chính mình hiểu rõ nhất.”

“Mà anh, anh chọn đạo nghĩa và trách nhiệm.”

“Nhưng sao anh bắt em phải trả chứ?”

Cô đã trả hết mấy năm thanh xuân còn chưa đủ sao?

Cô đã sinh Thước Thước cho ông còn chưa đủ sao?

Ông còn muốn cô chờ bao lâu nữa?

Lần sau còn những chuyện hoặc những người cần ông, có phải cô và Thước Thước vẫn sẽ bị ông bỏ lại phía sau, luôn xếp sau người ngoài hay không?

Minh Châu khẽ nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, anh luôn nói là anh yêu em, nhưng tình yêu như thế, giờ em không muốn nữa, được chứ?”

Hiếm khi hai mắt Lục Khiêm đỏ lên. Ông nói nhỏ: “Minh Châu, anh không thể không có em.”

Minh Châu cười nhạt.

Cô nói: “Giờ anh nói thế có nghĩa lý gì đâu? Chẳng thú vị gì cả"

Khi một người phụ nữ trở nên rộng lượng, đồng nghĩa với việc chẳng có gì quan trọng nữa cả,

Thậm chí, Minh Châu đã nhẹ giọng nói: “Em nghe nói anh đưa đứa bé đó đến thành phố B rồi! Chăm sóc con bé cho tốt nhé, giờ con bé không còn người thân nào khác, cũng rất đáng thương.”

Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.

Ông hỏi ngược lại: “Em thì sao? Thước Thước thì sao?”

Minh Châu không trả lời ngay, cô xem giờ rồi nói: “Buổi trưa em được nghỉ hai tiếng thôi! Đưa em về phim trường đi!”

Lục Khiêm vẫn chưa nói chuyện xong, ông không muốn cho cô đi.

Nhưng dù sao ông cũng là một người đàn ông trưởng thành, Minh Châu có công việc, ông không thể làm chậm trễ được.

Bằng không, có lẽ cô sẽ càng ghét ông hơn. Khi rời đi, Minh Châu đi phía trước, Lục Khiêm đi theo sau cô.

Khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, Lục Khiêm không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau, ôm trọn lấy cô, nhưng không dám dùng sức.

Minh Châu giật mình.

Cô vô thức giấy giụa, nhưng sức lực của trai gái khác nhau.

Lục Khiêm mạnh mẽ vây nhốt cô, mặt dán vào mặt cô, khẽ nói: “Minh Châu, tha thứ cho anh được không? Anh nuôi đứa bé đo trong biệt thự, sẽ không thường xuyên đi thăm nó! Chúng ta chọn lại ngày, để mùa Thu đi, mùa Thu chúng ta tổ chức đám cưới lại."

“Mấy ngày nay bà cụ không để ý đến anh!”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement