Bình thường, Lục Khiêm vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói chuyện với cô về con.
Minh Châu rất hiếm khi trả lời lại.
Ông liền bắt đầu gọi điện thoại, gọi tới mức cô cảm thấy phiền không thể không nghe, rõ ràng chẳng nói với nhau được mấy câu nhưng đêm nào ông cũng vẫn kiên trì gọi cho cô, mỗi khi Minh Châu cúp máy, cô đều rất buồn.
Ông hành động như thể ông thật sự rất yêu cô!
Vào những thời điểm quan trọng, cô luôn là thứ bị vứt bỏ.
Đêm khuya lạnh lẽo, cô bỗng nhiên lại muốn uống một chút rượu.
Bảo mẫu trong nhà đã hết giờ làm, Thước Thước đã ngủ, Minh Châu lấy ra một chai rượu vang đỏ lâu năm không tồi, nâng ly vì chính mình, đứng trước cửa sổ sát đất lặng lẽ uống.
Cô xuất thân giàu sang, bình thường không có sở thích gì không tốt.
Chuyện quá giới hạn nhất trong cuộc đời cô chính là yêu Lục Khiêm.
Nghĩ đến Lục Khiêm, rượu vang nhẹ nhàng cũng trở nên thô ráp, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng... Khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cô không đếm được mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy cảm giác hơi say thực sự rất thoải mái.
Chuông điện thoại kêu liên tục.
Là Lục Khiêm gọi tới.
Ông luôn tìm cơ hội và lý do để nói chuyện với cô, nhưng đêm nay Minh Châu tuyệt đối không muốn nói chuyện với ông, giằng co khoảng hai phút, cô không thể nhịn được nữa.
Có lễ là vì say rượu, lại còn là ban đêm.
Giọng cô càng thêm quyến rũ: “Lục Khiêm, ông có thể để tôi được yên tĩnh một ngày không hả?”
Lục Khiêm khựng lại một chút: “Em uống rượu!”
“Đúng vậy, tôi uống rượu! Sao nào... Tôi không thể uống rượu hả? Lục Khiêm ông vẫn còn tưởng tôi là Hoắc Minh Châu luôn ngẩng mặt lên nhìn ông, thiếu ông thì không thể sống nổi đó hả? Không phải! Từ lâu đã không phải nữa rồi!”
Lục Khiêm im lặng.
“Em uống nhiều rồi! Để anh tới chăm sóc Thước Thước.”
“Thằng bé đang ngủ!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút... tút...
Lục Khiêm cúp điện thoại.
Minh Châu ném điện thoại xuống, cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống sô pha, im lặng ngẩn người.
Trong bóng tối, một bóng người nho nhỏ nhích lại gần cô.
Mềm mại vô cùng.
“Thước Thước?” Minh Châu hơi kinh ngạc.
Gô buông ly rượu xuống, không muốn để cậu bé nhìn thấy mình uống rượu.
Thước Thước quỳ bên cạnh cô, sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có đau đầu không ạ?”
Trong lòng Minh Châu hơi khó chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!