Cô gật đầu, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của anh.
Trong bóng đêm dịu dàng...
Hoắc Minh đưa tay đóng cửa sổ lại, ôm vợ mình một lúc thật lâu.
Sáng sớm, Hoắc Minh tỉnh lại, duỗi tay lần mò bên gối thấy trống không.
Anh cười nhạt, từ lúc Ôn Noãn mang thai đến nay luôn thích nằm lì một chỗ, vậy mà hôm nay lại dậy sớm.
Anh vén chăn đứng dậy, rửa mặt rồi xuống lầu. Ôn Noãn đang nấu canh trong bếp. Mùi canh cá thơm nồng, vừa ngửi là biết rất ngon.
Hoắc Minh ôm lấy cô từ phía sau, lại sờ nhẹ lên bụng, hôn nhẹ một cái vào phần cổ non mịn của cô: "Con lại quấy à, sao nay lại dậy sớm nấu canh vậy?"
Anh cho rằng Ôn Noãn định nấu món bún cá cho bọn nhỏ. Ôn Noấn ngẩng đầu, hôn lên mặt anh.
"Làm hai phần, một phần đưa đến bệnh viện, còn một phần cho Minh Châu, cô ấy rất thích ăn món này. Vả lại phụ nữ mang thai phải bồi bổ nhiều mới được."
Hoắc Minh có chút không nỡ. "Bụng em lớn như vậy rồi đó!" Anh để cô ngồi một bên, rồi tự tay làm tiếp. Ôn Noãn cũng không từ chối.
Nếu chồng mình muốn chia sẻ với mình như vậy, thì một người phụ thông minh cần chỉ phải chối từ.
Cô ngồi trước bàn ăn, nhẹ nhàng đỡ lấy phần bụng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.
Hoắc Minh không chỉ nấu tiếp món bún cá này, mà còn chuẩn bị luôn bữa sáng dinh dữa cho mấy bé.
Bóng lưng của anh thon dài đẹp mắt.
Chiều cao lại vô cùng phù hợp để một người phụ nữ phương Đông có thể tựa vào.
Ôn Noãn có nhiều chuyện phiền lòng, nhưng lúc này đây, khi cô nhìn vào bóng lưng của Hoäc Minh lại thấy an tâm hơn bao giờ hết, thậm chí còn rất muốn ôm anh, rồi nói vài câu dịu dàng.
Mà anh thích nhất.
Cô định đứng dậy, nhưng vừa cử động thì một cơn đau kịch liệt từ vùng bụng dưới truyền lên.
Sau đó, chiếc váy cô đang mặc bắt đầu thấm màu vàng của nước ối
Ôn Noãn vịn góc bàn, cô nhíu mày khẽ gọi: "Hoắc Minh! Hoắc Minh!"
"Sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!