Xuân đi Thu tới.
Trong chớp mắt, Tiểu Hoắc Kiều đã được bốn tháng, đã nói được những tiếng nha nha.
Gần tối, Hoắc Minh đón hai đứa trẻ về nhà. Tiểu Hoắc Tây vừa mới xuống xe liền chạy vào bên trong biệt thự. Cô bé muốn gặp em gái.
Sùng Quang chín chắn hơn rất nhiều, cậu nhóc đi theo phía sau Hoäc Tây, cả hai cùng đi vào.
Hoắc Minh đóng cửa xe lại.
Anh vẫn chưa cai thuốc lá, nhưng anh không thường xuyên hút thuốc trong nhà, vì thế lúc này anh đang dựa vào cửa xe châm 1 điếu thuốc, từ từ hút hết...
Anh đi vào nhà, cởi áo khoác ra rồi hỏi người giúp việc: “Bà chủ ở trên lầu à?”
Người hầu bĩu môi nói: “Đúng vậy, cô Hoắc Tây và hai cậu đều đang ở trên lầu, rất náo nhiệt.”
Hoắc Minh nhấc bước đi lên. Cửa phòng trẻ sơ sinh.
Sùng Quang và Doãn Tư đang đứng ở bệ cửa, hai gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Hoắc Minh cười: “Sao thế, trông giống như hai binh lính nhỏ.”
Hoắc Doãn Tư nói bằng chất giọng non nớt: “Em gái đang ăn cơm! Chị không cho con vào!”
Hoắc Minh nghe mà thấy buồn cười.
Anh nhẹ nhàng sờ đầu của đứa con trai ngốc nghếch, dịu dàng nói với Sùng Quang: “Cháu đưa thằng bé xuống lầu ăn chút gì đi, sau này không cần nghe lời của Hoắc Tây nữa.”
Gương mặt Sùng Quang đỏ bừng, đưa Doãn Tư rời đi.
Hoắc Minh xoay người, gõ cửa rất có nhịp điệu: “Bà Hoắc, anh có thể vào không?”
Một lát sau, Tiểu Hoắc Tây ra mở cửa.
Cô bé đứng ở cửa, gương mặt trắng trẻo mềm mại giương lên, mái tóc xoăn màu trà vô cùng ngạo mạn.
“Con đại diện cho bà Ôn Noãn cho phép bố đi vào.” Hoắc Minh thấp giọng cười: “Đó là vinh hạnh của bố, cô Hoắc.” Nói xong, anh ôm Hoắc Tây lên, thuận tay đóng cửa lại.
Ôn Noãn đang cho tiểu Hoắc Kiều bú.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô vừa tức vừa buồn cười, Hoắc Minh ôm Hoắc Tây ngồi ở bên cạnh cô, gương mặt tựa lên vai cô, vô cùng dịu dàng nói: “Em bảo Hoắc Tây để hai đứa nó đứng ở ngoài cửa à?”
“Không phải.” Giọng nói Ôn Noãn khẽ run rẩy.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.
Hoắc Minh cởi áo khoác, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, áo mũ vừa nghiêm chỉnh vừa đẹp trai.
'Thế mà anh vẫn cứ bất chấp dán vào người cô. Gương mặt của anh cách cô rất gần.
Gương mặt của Ôn Noãn không chịu thua kém đỏ bừng lên, Hoắc Minh cố ý nói: “Mặt nóng như vậy, em nghĩ đi đâu thế?”
Ôn Noãn nhìn anh đầy trách móc.
Hoắc Tây còn đang ở đây, anh lại tán tỉnh cô một cách trắng trợn như vậy, đám trẻ thời giờ có gì mà không biết chứ?
Dường như anh không hề cảm nhận được bầu không khí vi diệu này. Anh nhẹ sờ đầu đứa bé sơ sinh, thấp giọng nói: “Có làm em đau không?” “Không đau, anh mau ra ngoài đi.”
Ôn Noấãn đưa tay ra đẩy anh, Hoắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhếch bờ môi mỏng lên cười.
Tiểu Hoắc Tây ngồi ngáp trong lòng anh. Bố thật thích mẹ!
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!