Hoắc Minh Châu không nói thẳng.
Anh nghiêng người, lấy một xấp giấy tờ từ tủ phía trước, đặt lên tay Minh Châu.
Là báo cáo y khoa. Minh Châu nhìn ông, nghỉ ngờ mở ra xem.
Chỉ nhìn một trang cô đã ngây người, sắc mặt tái nhợt. Báo cáo đánh giá bệnh lý có ghi, dự đoán sống không đến nửa năm.
Không đến nửa năm?
Lục Khiêm... Sao có thể?
Minh Châu run giọng nói: “Anh! Đây là thật sao?”
Hoắc Minh khế ừ một tiếng: “Là thật! Ông ấy đã nhập viện bốn tháng rồi, bố cũng giới thiệu cho ông ấy mấy chuyên gia nước ngoài, nhưng trước đó thân thể ông ấy sa sút quá rồi!"
Nghe xong, Minh Châu khẽ ngẩng đầu.
Đôi mắt cô nóng rực, có gì đó ấm nóng chảy ra.
Nhưng cô cố gắng kìm nén lại.
Hoäc Minh lấy khăn giấy đưa cô.
“Lau đi! Con gái khóc không xinh đâu.”
Minh Chân khẽ nặn ra nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
Hoắc Minh không báo cho Lục Khiêm hay thư ký Liễu, vì vậy Lục Khiêm cũng không biết, ông đang ở trong phòng bệnh dựa vào đầu giường xem giấy tờ.
Trong phòng bệnh yên lặng. Tủ đầu giường để đầy giấy tờ.
Thư ký Liễu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài đã xem giấy tờ đến bốn tiếng đồng hồ rồi, nên nghỉ ngơi thôi, lát nữa bác sĩ Trương đến sẽ mắng ngài.”
Lục Khiêm vẫn cụp mắt xem giấy tờ. “Ông ấy cứ thích lải nhải! Cậu giúp tôi đối phó với ông ấy đi!”
“Không xem không được! Công ty mới khởi đầu, còn có rất nhiều khó khăn phải vượt qua.”
Lục Khiêm bỗng ngây người.
Ông khẽ nói: “Minh Châu đi theo tôi lâu như vậy, lại có hai đứa nhỏ, tôi cũng không thể không để lại gì mà đã đi được!”
Lời này khiến thư ký Liễu rất khó chịu.
Trước cửa, Minh Châu lại càng đau lòng hơn. Ông lại đang dặn dò hậu sự, không hề có chút hy vọng nào. Thư ký Liễu phát hiện ra cô.
Ngẩn người một lúc, rốt cuộc anh ta cũng phản ứng nhanh, giả vờ không có gì xảy ra: “Minh Châu, sao lại đến vậy! Mau vào ngồi đi, ông Lục đang nhớ cô đấy!”
Ánh mắt Minh Châu nhìn chằm chằm. Lục Khiêm biết không thể giấu được nữa.
Hoắc Minh đứng trước cửa nói: “Tôi nói cho con bé rồi! Cậu, con bé có quyền được biết.”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Một lúc sau, ông lên tiếng: “Truyền Chí, cậu đi cùng Hoắc Minh đi uống cà phê đi?”
Thư ký Liễu miễn cưỡng cười: “Được thôi!”
Anh ta đi ra ngoài, còn quan tâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ khiến mọi thứ đều rõ ràng.
Lục Khiêm xuống giường.
Ông mặc đồ bệnh nhân trắng xanh, rộng rãi thấy rõ, cơ bắp hút mắt lúc trước gần như không còn nữa.
Đương nhiên, ông trông vẫn đẹp trai.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!